Thiệp cưới giống đa số các thiệp cưới khác, nền màu đỏ tươi, mặt thiệp in mạ vàng, điểm thêm hoa văn vàng kim. Góc thiệp in những chi tiết điêu khắc cổ xưa rất sống động tựa như được phủ một lớp gỗ điêu khắc hoa văn mỏng trên các song cửa sổ, càng tăng sự thẩm mĩ cũng như tăng cảm giác trang trọng. Mở thiệp cưới ra, các chi tiết khác đều giống với những thiệp cưới thông thường, nhưng bên trong thiệp cưới này lại có một lớp giấy màu đỏ thẫm được cắt tỉ mỉ hình tân lang tân nương tay cùng nhau cầm dải lụa đỏ, qua đó loáng thoáng có thể thấy hình ảnh của cô và Ôn Đình Trạm, hình được cắt giống người thật y như đúc.
Lúc mở thiệp cưới ra, phảng phất một mùi hương thoang thoảng khiến tâm tình người ta cảm thấy vui vẻ.
“Sau khi kỳ thi Hội kết thúc, kỳ thi Đình được định vào cuối tháng tư, ta muốn hôn lễ của chúng ta được tổ chức vào đầu tháng năm.” Cậu nắm lấy tay cô, đôi mắt chân thành mà tha thiết nhìn cô.
“”Đây là thiệp cưới ta đã chuẩn bị cho hôn lễ của chúng ta, nàng có thích không?”
Dạ Dao Quang cảm thấy tấm thiệp đỏ tươi trong tay tựa như một ngọn lửa làm lòng bàn tay cô nóng lên, lan tới cả trái tim cô. Sự ấm lòng này nhất thời cô không biết biểu đạt như thế nào.
“Muội nghe chàng hết.” Cô nhẹ nhàng đáp.
Về hôn lễ, đặc biệt là hôn lễ ở cổ đại, cô thật sự không biết nên đưa ra yêu cầu gì, hơn nữa cô tin rằng mình không cần phải làm gì cả, mọi việc đã có Ôn Đình Trạm lo. Cậu tất nhiên sẽ làm những điều tốt đẹp nhất cho cô, bất luận cô muốn có được thứ gì hay không đạt được thứ gì, cậu nhất định dốc toàn lực làm vì cô.
“Được rồi.” Ôn Đình Trạm kéo cô vào lòng, dịu dàng mỉm cười, hai tay ôm cô thật chặt.
Từ lúc Ôn Đình Trạm nói đến vấn đề đại hôn, Dạ Dao Quang mới phát hiện ra rằng cô thật sự nên suy nghĩ cẩn thận chuyện này, trước khi kết hôn cô nên làm những gì. Nghĩ mãi thì ngoài việc phải chuẩn bị đồ cưới ra, cô chẳng cần phải làm gì cả nhưng cô tin rằng Ôn Đình Trạm cũng chẳng cần cô phải nhọc tâm về chuyện đồ cưới.
“Cô nương, có phải người có chuyện gì phiền lòng không, chi bằng nói cho Ấu Ly nghe thử.” Hai ngày nay chỉ cần là ở nơi Ôn Đình Trạm không nhìn thấy cô, Dạ Dao Quang sẽ luôn ngẩn người, mãi cho đến khi Nghi Ninh - người luôn đi theo Dạ Dao Quang phát hiện ra mới nói cho Ấu Ly. Hôm nay Ấu Ly đặc biệt để ý một chút, từ sáng đến tối, Dạ Dao Quang đã ngẩn người ba lần nên nàng vừa chải tóc cho Dạ Dao Quang vừa nói.
“Ta đang nghĩ ta có thể làm gì cho hôn lễ của của ta và Trạm ca.” Từ trong gương Dạ Dao Quang nhìn Ấu Ly, cũng mong Ấu Ly có thể đưa ra vài lời khuyên cho cô.
“Cô nương không cần phải làm gì cả, thiếu gia đã chuẩn bị xong hết rồi, cô nương nếu không ngại mệt thì hãy may đồ cưới đi.” Ấu Ly nói.
“Thiếu gia vốn đã căn dặn Ấu Ly tìm tiệm may tốt nhất rồi, nhưng tân nương tự may đồ cưới là tập tục, nếu cô nương không biết may vá cũng không sao, cô nương khéo léo thế, từ giờ đến ngày đại hôn còn hơn nửa năm nữa, Ấu Ly cảm thấy cô nương có thể tự may đồ cưới thì càng tốt. Nếu cô nương có thể may cho thiếu gia một bộ nữa thì tốt quá, có điều cô nương thích loại đồ cưới như thế nào e rằng chỉ có cô nương biết được.”
Như lời thức tỉnh người trong mộng, vốn dĩ trong lòng đang vô cùng sốt ruột, cuối cùng Dạ Dao Quang cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Cô vui sướng nhìn Tang Ấu Ly: “Ấu Ly ngươi nói đúng lắm, nào đến đây chúng ta cùng bàn xem chất vải như thế nào là tốt nhất, nên kiêng kị cái gì...”
Dạ Dao Quang phấn khích bừng bừng cùng Ấu Ly thảo luận về việc may đồ cưới, may là Ôn Đình Trạm đã căn dặn Ấu Ly đi tìm tiệm may đồ cưới nên về vấn đề này Ấu Ly đã có hiểu biết. Từ chất liệu, hoa văn, kiểu dáng, kiêng kị cái gì, chi tiết khác nhau giữa hỷ phục của nam và nữ, Ấu Ly đều tỉ mỉ nói cho Dạ Dao Quang.
Đến khi Ôn Đình Trạm làm xong việc, nhìn thấy phòng Dạ Dao Quang còn sáng đèn, cậu đi đến xem, cắt đứt cuộc nói chuyện của hai chủ tớ. Dạ Dao Quang phải lên giường nằm dưới sự giám sát của Ôn Đình Trạm.
Ngày hôm sau Dạ Dao Quang liền bắt tay vào làm, tự mình đi lên trấn một chuyến cũng không mua được hết những đồ cần thiết. Sau đó cô đành phải viết thư cho Trọng Nghiêu Phàm, viết danh sách những thứ cô cần, tất cả đều phải là thứ tốt nhất.
Dạ Dao Quang cũng chẳng có tâm trạng đi quản chuyện của Thái Bành, cô lao đầu vào chuẩn bị cho hỷ phục. Sau khi Ôn Đình Trạm biết chuyện bèn khuyên cô, cậu cũng không cần Dạ Dao Quang phải nhọc tâm cho chuyện này, so với việc khiến cậu cảm thấy vui vẻ thì cậu càng thương cô phải vất vả hơn.
“Hôn lễ của muội và chàng không thể để một mình chàng vất vả được, chẳng qua muội chỉ may một bộ hỷ phục thôi mà chàng đã đau lòng rồi, từ chuyện thiệp cưới đến chuyện hôn lễ, việc nhỏ việc lớn chuyện gì chàng cũng tự mình dốc sức làm. Muội nói muội thương chàng, có phải chàng cũng mặc kệ không quan tâm đến không?”
Bị Dạ Dao Quang phản bác lại, Ôn Đình Trạm nghĩ một lúc rồi nghe theo cô nhưng cậu vẫn sẽ để mắt đến cô, hạn chế không cho cho tốn nhiều thời gian cho việc may đồ cưới.
Mấy ngày sau, Dạ Dao Quang nhận được thiệp cưới của Văn Du, thời gian là ngày hai mươi hai tháng mười. Ngày yết bảng là ngày mười tháng mười, sau khi yết bảng thì vẫn còn mười hai ngày, dư sức đến kịp. Khi nhận được thiệp cưới của Văn Du, Ôn Đình Trạm liền đưa Thái Bành đã hồi phục đi.
“Chàng đưa người cho ai vậy?” Dạ Dao Quang lo lắng, đưa đi kiểu này có an toàn hay không đây.
“Đưa cho Trương huyện lệnh.” Ôn Đình Trạm đáp.
“Cái gì!” Dạ Dao Quang kinh hãi, ngay cả Tuyên Lân cũng nhíu mày. Tuyên Lân rơi vào trầm tư, Dạ Dao Quang lại không thể hiểu nổi.
“Chàng đưa Thái Bành cho Trương huyện lệnh, thế không phải là muốn mạng của hắn hay sao?”
“Dao Dao nàng yên tâm, trừ thần thánh không có ai có thể phán xử sinh tử của Thái Bành.” Ôn Đình Trạm mỉm cười.
“Chàng đã làm gì vậy?” Đầu óc Dạ Dao Quang mơ hồ.
“Doãn Hòa đệ khiến Trương thượng thư nợ ân tình của đế sư.” Tuyên Lân chỉ cần nghĩ một chút là có thể hiểu được hành động này của Ôn Đình Trạm, không khỏi khen ngợi.
“Chu toàn một cuộc, quả thật ta không bằng đệ.”
“Vì người trong lòng, làm việc gì cũng phải suy nghĩ thấu đáo.” Ánh mắt Ôn Đình Trạm ôn nhu rơi trên người Dạ Dao Quang.
Thật ra nếu không phải vì tranh thủ thời gian ở bên Dạ Dao Quang, vì có thể đưa cô đi du ngoạn bên ngoài một chuyến thì Ôn Đình Trạm sẽ giống như Tuyên Lân vậy, không ngại nhúng tay vào chơi cùng những người này giết thời gian. Nhưng so với việc lãng phí thời gian với những người này thì cậu thà ở bên bầu bạn với cô. Mà việc này lại xảy ra ngay trước mắt cậu, thế thì cậu dại gì mà không kiếm chút lợi.
Cho nên cậu đưa tin cho đế sư, phân tích thiệt hơn, bán ân tình này cho Binh bộ Thượng thư để Binh bộ Thượng thư biết được con trai của ông ta đã làm ra những chuyện gì, mà chuyện này đã bị tiết lộ, lại có người muốn nhân việc này để hãm hại ông ta. Lúc này đường lui duy nhất của Trương thượng thư chính là khi chuyện này chưa đến tai hoàng thượng, vì bảo vệ toàn bộ Trương gia, ông ta không thể tự mình đến trước mặt hoàng thượng nhận tội mà sẽ để Chử đế sư thay Binh bộ Thượng thư cầu xin, bảo toàn chức vị Binh bộ Thượng thư. Ơn huệ lớn như biển này, Binh bộ Thượng Thư không muốn nợ cũng không được, cảm tạ đại ân đại đức cũng không đủ.
Kể từ khi đó, trong tam đại Thượng thư, Binh bộ Thượng thư muốn gió theo chiều nào cũng phải theo bên Chử đế sư.