Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1001: Chương 1001




Bây giờ chứng cớ vô cùng xác thực, hắn ngoài kêu oan cũng chỉ có thể cãi chày cãi cối: “Hồi bẩm bệ hạ, đây là có người vu oan vi thần, vi thần cùng Ôn đại nhân không oán không cừu, vi thần tại sao phải phái người đi Quốc Tử Giám ám sát a!”

Nghe xong lời này, Hưng Hoa đế lạnh lùng đảo qua Nhiếp Gia Tố*, mà sau nhìn Ôn Đình Trạm: “Ôn ái khanh, ngươi nói Nhiếp gia vì sao phải phái người ám sát ngươi!”

*Nhiếp Khai dịch đúng hán việt là Nhiếp Gia Tố nhé mọi người. Từ chương này mình để tên đúng nhé.

Ôn Đình Trạm không nhanh không chậm hành lễ, mới chậm rãi nói: “Hồi bẩm bệ hạ, vi thần đích xác cùng Nhiếp gia không có can hệ, cũng không có ân oán. Lúc mới phát hiện vi thần cũng là không hiểu, thẳng đến khi ở trong nhà Nhiếp gia bắt được người này...” Ôn Đình Trạm chỉ vào người đang nằm xụi lơ dưới đất, “Bệ hạ người này chính là tu luyện giả, nếu vi thần không có cao nhân trợ giúp, không chừng giờ phút này đã không thể đứng ở đây.”

“Người tu luyện!” Hưng Hoa đế mặt mày âm lãnh, gào to một tiếng: “Phúc Lộc!”

Phúc Lộc nhanh chóng hiểu ý, tiến tới lột ra áo khoác của tu luyện giả đã bị phế đi tu vi kia, bờ vai của hắn có dấu hiệu hình một ngọn lửa, cùng chủy thủ của Nguyên quốc sư phát hiện lúc trước giống nhau như đúc!

“Tốt, tốt, tốt lắm!” Hưng Hoa đế trầm giọng liên tục ba cái tốt, hắn đè nén tức giận không để người khác thấy, “Nhiếp gia các ngươi lá gan cũng thật không nhỏ.”

Hắn đã ra lệnh cấm, bất luận người nào cũng không được tiếp xúc với người của Nguyên thị, Nhiếp gia lại dám công khai ngỗ nghịch, quả nhiên là to gan lớn mật!

“Bệ hạ...”

“Thái hậu giá lâm ——”

Lúc này bên ngoài có tiếng hô lớn của hạ nhân, Hưng Hoa đế khóe môi lạnh lùng gợi lên, rốt cục hắn cũng không đứng lên đi nghênh đón, tỏ vẻ tôn trọng với kế mẫu như mọi khi. Lúc này Hưng Hoa đế ngồi bất động như núi.

Cho nên khi Nhiếp thái hậu đi vào, nhìn thấy tình cảnh này, tâm cũng liền trầm xuống, nàng biết có lẽ đại sự không ổn.

“Thái hậu nương nương, thái hậu nương nương, ngài hãy cứu vi thần, vi thần thật oan uổng a!” Nhiếp Gia Tố vội vàng hướng thái hậu kêu cứu.

“Hoàng thượng, Ai gia nghe nói có phạm nhân Nhiếp gia, cho nên muốn đến xem xem.” Thái hậu ngữ khí rất uyển chuyển, “Nếu thật Nhiếp gia mắc tội không thể tha, hoàng thượng không cần bận tâm sự có mặt của ai gia.”

Thái hậu này nhất chiêu lấy lùi làm tiến, nhưng Hưng Hoa đế cũng sắc mặt luôn không tốt: “Thái hậu, không ngại nghe một chút Nhiếp gia đến cùng phạm vào chuyện gì.”

Hưng Hoa đế hạ giọng, Phúc Lộc liền đem sự tình phát sinh nhất nhất trần thuật lại cho thái hậu.

Thái hậu nghe xong cau mày nhìn Ôn Đình Trạm: “Nhất định là nói bậy, Nhiếp gia như thế nào lại có quan hệ với người tu luyện.”

“Vi thần không dám ăn nói bừa bãi.” Ôn Đình Trạm khom người, thủ hạn đi theo từ một bên đi đưa ra một cái hộp ngọc vuông vức, giơ cao quá mức đỉnh đầu đưa cho Hưng Hoa đế, “Đây là vật vi thần tìm thấy trên người này, mời bệ hạ xem qua.”

Hưng Hoa đế cho Phúc Lộc tiếp nhận, mở ra nhìn, bên trong là cấu tạo hai cực âm dương, một bên thả một viên đan dược, một bên không có gì. Cỗ mùi hương quen thuộc này làm Hưng Hoa đế sắc mặt càng thêm khó coi đến cực điểm, ngay cả Phúc Lộc đứng bên cạnh cũng phải run sợ.

Rose: Đọc truyện ở g a c s a c h. c o m là ủng hộ dịch giả

Hưng Hoa đế trực tiếp đem hộp ngọc trực tiếp ném đụng trán Nhiếp Gia Tổ, máu tươi lập tức chảy ròng: “Ngươi tự nhìn cho trẫm, đây là vật gì!”

Nhiếp Gia Tố giờ phút này tâm can đều đang run run, hắn run tay, từng dòng máu chảy đập vào mắt hắn làm cho tầm mắt thêm mơ hồ, thân thủ nhặt chiếc hộp lên mở ra, bên trong rõ ràng là một hạt đan dược mượt mà như ngọc. Nhìn đến viên đan dược này, Nhiếp Gia Tố hoảng sợ tròng mắt trợn trừng.

Viên đan dược này, chẳng những Hưng Hoa đế quen thuộc, mà Nhiếp Gia Tố cũng quen thuộc, chính là giống như đúc viên hồi hồn đan mà hắn hiến lúc trước, nhất thời mặt xám như tro tàn.

Hắn bất quá là thuận nước đẩy thuyền, hơi mở miệng, muốn ôm một điểm công tích, để bệ hạ lưu tâm đến hắn, lại không nghĩ tới đã tự đào một cái hố chôn chính mình.

Bây giờ không nghĩ ra được bất cứ biện giải nào, Ôn Đình Trạm bị ám sát, là vì hắn sợ bị tra rõ sự tình lúc trước xảy ra ở vạn thọ tiết, mà chuyện này là do bọn hắn gây nên. Bởi vì phát hiện Ôn Đình Trạm đã tra ra chút manh mối, cho nên mới quyết định giết người diệt khẩu! Đây chính là động cơ bọn hắn ám sát Ôn Đình Trạm.

Lại hợp tình hợp lý, người Nguyên quốc sư muốn ám sát bệ hạ còn cần lý do sao? Bọn họ nếu là không cùng người Nguyên quốc sư hợp mưu, vậy viên đan giống hồi hồn đan như đúc phải giải thích như thế nào? Cũng chính là bởi vì bọn họ hợp mưu, cho nên mới có thể bắt được một tu luyện giả từ trong nhà Nhiếp gia.

Nhiếp thái hậu là nữ nhân phi thường khôn khéo, nàng vừa nhìn biết tình huống không ổn, vì thế nàng nhanh chóng tìm một lý do: “Nếu như người Nhiếp gia muốn ám sát Ôn đại nhân, vì sao khi bại lộ, lại hướng vê hướng Nhiếp gia mà chạy?”

Đây không phải là tự tát vào mặt sao?

“Hồi bẩm thái hậu, tất nhiên là có điểm để dựa vào.” Ôn Đình Trạm cung kính trả lời, “Mọi người đều biết vi thần cùng thê tử như hình với bóng, nhưng tối nay vi thê tử của vi thần bị người khác bức đi, mà trong nhà Nhiếp gia vừa đúng lại có người tu luyện, nếu không có vi thần gặp bạn thân đi ngang qua, chỉ sợ vi thần sớm đã thành một thi cốt im lặng.”

Người tu luyện không e ngại yêu ma, tại sao phải sợ hắn là phàm nhân truy đuổi sao? Nói không chừng là bọn hắn đã chuẩn bị sẵn kế sách thứ hai, bằng không người này vì sao sớm không ở trễ không ở, vừa đúng giờ phút này lại ở trong nhà Nhiếp gia? Lại nói nếu không vì hãm hại hắn, tại sao muốn có người tu luyện dẫn dụ thê tử hắn rời đi?

“Ngươi nói thê tử của ngươi là bị người dẫn đi, Ai gia còn có thể nói thê tử của ngươi là tự mình rời đi!” Nhiếp thái hậu lúc này dáng vẻ bất chấp, chỉ có thể theo lý tranh biện, “Người nào có thể chứng minh?”

“Vấn đề này có thể trực tiếp hỏi nội tử.” Ôn Đình Trạm cúi đầu nói.

Vì thế Hưng Hoa đế lập tức phái người đi tuyên Dạ Dao Quang vào cung, Dạ Dao Quang chính lúc lòng đang sốt ruột như lửa, được đến truyền triệu tất nhiên là không dám trì hoãn. Dạ Dao Quang tiến cung đối mặt cùng thái hậu chất vấn, làm cho thái hậu thật sự kinh hãi, bởi vì nàng đúng có nhân chứng: “Hồi bẩm bệ hạ, hồi bẩm thái hậu, người nọ chính là người Nguyên thị, hắn lấy tánh mạng đồ đệ của thần phụ tới áp chế, dẫn thần phụ tới ngoài cửa Nam viên Dạ phủ, tối nay vừa đúng có cô nương Chử gia cùng cô nương Đan gia ở Nam viên, lúc thần phụ đấu pháp đã quấy nhiễu đến bọn họ.”

Chử Phi Dĩnh cùng Đơn Ngưng Oản ở ngoài nhìn lén, Dạ Dao Quang đã sớm biết, nhưng vì sự tình Nguyệt Cửu Tương khẩn cấp, Dạ Dao Quang không kịp răn dạy các nàng, khoảng khắc này Dạ Dao Quang không thể không hoài nghi, lúc Nguyên Đình đem nàng dẫn đi, vừa lúc Đơn Ngưng Oản cùng Chử Phi Dĩnh tới, đây đều là do Ôn Đình Trạm vô hình chi dẫn mà đến.

Ôn Đình Trạm hẳn là để Nhạc Thư Ý cho Nguyên Đình ra chú ý, vì có thể thật sự để Dạ Dao Quang rời bỏ Ôn Đình Trạm đang say, cũng chỉ có thể dùng kế sách mạnh bạo như vậy, bằng không làm sao có thể dẫn Dạ Dao Quang đi? Nguyên Đình lại đem Dạ Dao Quang hướng tới nơi ở của Càn Dương mà chạy, Dạ Dao Quang khẳng định khi phát hiện sẽ đuổi theo, đợi đến khi Dạ Dao Quang quay trở lại, Nhạc Thư Ý phải như thế nào xuống tay với Ôn Đình Trạm?

Về phần hai nha đầu Chử Phi Dĩnh cùng Đơn Ngưng Oản như thế nào lại trùng hợp xuất hiện như vậy, khẳng định cũng là Ôn Đình Trạm làm ám chỉ nào đó, làm cho Chử Phi Dĩnh càng thêm kích động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.