“Phải sao?” Dạ Dao Quang nhướng mày.
Ôn Đình Trạm nắm tay nàng quay trở về: “Nàng lần này chẳng những cứu Nguyệt Cửu Tương, còn cứu cả Nhạc Thư Ý, càng là cứu vô số người vô tội. Nếu như lúc trước muội không gặp Nguyệt Cửu Tương, hoặc không vì nàng ấy mà bôn tẩu, một tia công đức nàng cũng sẽ không nhận được. Đợi khi người Nguyên quốc sư đâm phá đến Nhạc Thư Ý, có lẽ sẽ gây nên một trận sát thần, sẽ có rất nhiều người vô tội chết thảm trong tay Nhạc Thư Ý đang điên cuồng.”
Không phải từ chính miệng Nguyệt Cửu Tương nói ra, Nhạc Thư Ý ắt sẽ tin Ấp Đức công chúa lừa gạt hắn. Nguyệt Cửu Tương cũng sẽ không tin bất kỳ lời nói nào khác.
“Cho nên nếu không phải là công đức, thì là phúc đức đi lạc sao?” Dạ Dao Quang cười cong mắt, chợt thở dài, “Sớm biết vậy muội lưu ý sớm hơn a, muội cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua vật này, không chừng về sau có chỗ trọng dụng!”
“Như thế mà vẫn chưa phải là trọng dụng sao?” Ôn Đình Trạm thân thủ véo nhẹ mũi Dạ Dao Quang, “Vui vẻ được thì cứ vui vẻ, Dao Dao chớ có sinh thêm lòng tham.”
“Được rồi, được rồi, muội nghe A Trạm.” Dạ Dao Quang cảm thấy mỹ mãn kéo cánh tay Ôn Đình Trạm, “Đi thôi, chúng ta về nhà.”
Dưới ánh trăng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia minh diễm như hoa đào, tràn đầy sự thoải mái vui vẻ. Nghe nàng nói với hắn, chúng ta về nhà. Ôn Đình Trạm trong lòng dâng lên một cảm giác thỏa mãn không cách nào hình dung, ý cười cũng nhịn không được theo đôi mắt phượng tràn ra.
Tâm tình sung sướng, Dạ Dao Quang về tới là ngủ ngon lành.
Ngày hôm sau thức dậy, nàng không như mọi khi ngồi ngay trên giường tu luyện mà đi ra khỏi phòng, tìm một nơi khí Ngũ hành sung túc nhất, còn cẩn thận dùng la bàn định một vị trí tốt, mới bắt đầu khoanh chân tu luyện.
Nàng nhanh chóng dẫn động một đại lượng khí Ngũ hành đi ra, chẳng những để chính mình cùng Kim Tử đạt tới một trạng thái bão hòa, còn đem khí Ngũ hành bốn phía toàn bộ hấp thu. Quẩn quanh thân thể nàng một sau đó cô đọng trở thành khí Ngũ hành tinh thuần nhất, toàn bộ dũng mãnh tiến vào chuỗi hạt nàng đeo trên cổ tay.
Như từng đợt sóng khí Ngũ hành hút vào, Dạ Dao Quang cảm thấy chuỗi hạt trên tay nàng càng nặng nề, thẳng cho đến khi cổ tay nàng không chịu nổi sức nặng này mới đình chỉ vận khí, đem toàn bộ khí Ngũ hành tán đi.
Mang theo một chuỗi hạt nặng trịch trên tay, Dạ Dao Quang dùng thần thức thăm dò, sợ hãi nhảy dựng: “Thật phát tài rồi, khí Ngũ hành đủ dùng tới tận mười lần!”
Dạ Dao Quang hoài nghi, khí Ngũ hành dầy đặc, không biết có phải đã biến thành khí Ngũ hành chí linh hay không.
“Lần sau gặp lại Nguyên Đình, đánh không chết hắn, ta đổi họ!” Dạ Dao Quang nắm chặt nắm đấm.
Trong trận giao tranh trước, nàng đích xác xác thực tu vi Nguyên Đình cao hơn nàng một cấp, nếu không phải nàng tu luyện ngũ hành, thêm việc xảy ra ngay tại bên ngoài trạch viện của nàng, mượn dùng tinh tượng đại trận đã bố trí, nàng thật đúng chưa phải là đối thủ của Nguyên Đình. Cho nên mặc dù nàng dùng hết sức lực, vẫn để hắn chạy thoát.
Mà lúc này không giống như vậy, khí Ngũ hành của nàng hiện giờ vô cùng sung túc, tùy thời có thể lấy ra bổ túc tu vi. Nếu như gặp lại vậy Nguyên Đình sẽ phải đối phó mười người như nàng, ngay cả đánh không thắng, nàng cũng có thể đem Nguyên Đình tiêu hao sức lực đến chết!
Ngẩng đầu, nhìn ánh dương đã mãnh liệt, Dạ Dao Quang nhìn ánh mặt trời chói lóa trên mặt cũng dần lộ ra nụ cười xán lạn sau đó mới nhanh chóng xuống núi hồi phủ trạch.
“A, chàng hôm nay giờ này sao vẫn còn ở nhà?” Về nhà, nguyên tưởng rằng Ôn Đình Trạm cần phải đi vào triều sớm thế nhưng còn ở nhà, “Độc trên người chàng đã giải hết, còn đợi ở nhà, không sợ bệ hạ trách tội sao.”
“Độc đã giải, nhưng thân thể ta thượng hư không thể sao?” Ôn Đình Trạm nói như là chuyện đương nhiên.
Dạ Dao Quang liếc mắt xem thường, bất quá nếu Ôn Đình Trạm không đi, khẳng định sẽ có chuyện cần làm, nàng cũng lười hỏi hắn. Đi rửa mặt thay đổi một thân xiêm y, dùng xong bữa sáng, còn chưa kịp nói cho Ôn Đình Trạm bảo bối của nàng thần kỳ thế nào thì có một người không nghĩ tới tìm tới cửa.
Nhìn Nghi Ninh thông báo, Dạ Dao Quang có chút không tin: “Ngươi nói ai tới?”
“Nam Cửu vương phủ, nhị thái thái.” Nghi Ninh nói lại một lần.