Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1024: Chương 1024




Tuyết sâm là một loại ngọc sâm, chính là thuần chi linh, sinh ở trên núi tuyết cao hơn ít nhất năm ngàn ki lô mét so với mực nước biển. Một khi thuần chí linh thành tinh, thì chính là thiên linh tu tự nhiên. Hơn nữa cơ duyên trở thành linh tu cùng Bách Lý Khởi Mộng không giống nhau.

Bách Lý Khởi Mộng không phải trời sinh ra đã là linh vật, cho nên bất luận kẻ nào cũng đều có thể tranh đoạt cùng dòm ngó. Mà tuyết sâm này trời sinh đã là linh vật, chúng được xưng là “Thiên chi tử”.

Tồn tại như vậy, khi chưa thành tinh, bất cứ ai cũng không thể ngắt dùng. Nếu chưa thành tinh đã bị tổn thương, đó chính là muốn bị trời phạt! Hơn nữa, còn hơn cả trời phạt.

“Ta sinh ở tuyết vực, hai năm trước tắm rửa trong ánh sáng chân quân lúc thành tiên mà ngưng tụ chân nguyên. Ở thời kỳ ta biến hóa, bị một gia tộc lánh đời bắt gặp. Bọn họ vì tránh né trời phạt mà khi ta ngưng hình luyện hóa, cho vô số tiểu yêu quán chú ta, mục đích chính là để ta trở thành yêu.” Yêu nam ngữ khí bình thản kể vắn tắt lại sự tình.

“Thật sự là vô sỉ.” Dạ Dao Quang tuy rằng đã đoán trước có ẩn tình, nhưng thật sự nghe được chuyện như vậy, còn có chút ghê tởm. Những người này thật vì đề nhanh chóng tăng cao tu vi không ngại dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

“Ba người vừa mới kia, là trong những gia tộc đã vây làm ngươi biến thành yêu sao?” Ôn Đình Trạm càng là quan tâm chuyện này.

“Không phải, là ta chạy trốn ra ngoài, không lâu liền gặp gỡ ba người bọn họ. Trên người bọn họ có pháp bảo, có thể nhìn xuyên qua bản thể của ta, cho nên dòm ngó khao khát. Một đường truy đuổi ta. Ta gặp gỡ một tuyết yêu được nó tương trợ che dấu, mới có thể chạy trốn được tới nơi đây.” Yêu nam đôi lông mi dài run rẩy, “Đáng tiếc nó vì trợ ta gặp khó, cũng không biết hiện bây giờ còn tốt không.”

Liên tục được tuyết yêu che dấu, nếu không phải vì tuyết yêu bị phát hiện rồi bị trọng kích, hắn chưa chắc đã bại lộ.

“Chỉ sợ những người vừa vây kia cũng rất nhanh sẽ đuổi kịp.” Dạ Dao Quang đau đầu, không dấu vết hung hăng trừng mắt nhìn Kim Tử, làm nàng gặp phiền toái lớn như vậy.

“Ác ác ác!” Kim Tử cũng không biết nó lại sai ở đâu rồi, đến bây giờ vẫn túm chặt váy Dạ Dao Quang, muốn Dạ Dao Quang để lại mặt mũi cho nó, trước mặt còn có Tuyết Sâm* a. Dạ Dao Quang cũng không kỹ càng nguyên do, vì thế nói, “Nếu như ngươi tin được ta, hiện tại tạm thời đi theo ta, ta xem có biện pháp nào có thể tẩy đi yêu khí của ngươi được không, làm ngươi thoát ly yêu đạo.”

* Đoạn đầu “người nhân sâm” chưa có tên nên mình để tạm Tuyết Sâm nhé ^^!

Tuyết Sâm nâng mắt nhìn Dạ Dao Quang, ánh mắt lạnh lẽo trống vắng như tuyết của hắn cuối cùng có chút dao động. Hắn có chút kinh ngạc, có chút chần chờ, thậm chí có chút hoài nghi, nhưng không có cự tuyệt, bởi vì tu vi Dạ Dao Quang ở phía trên hắn, muốn ăn hắn thì có thể động thủ bất kỳ lúc nào mà không phải hỏi ý kiến: “Ta phải như thế nào báo đáp ngươi?”

“Ngươi hãy báo đáp nó đi.” Dạ Dao Quang ném Kim Tử vào trong lòng Tuyết Sâm. Kim Tử nhất thời hung hăng hít lấy hít để, ngửi mùi thơm tinh thuần trên người Tuyết Sâm, say mê không thôi.

Dạ Dao Quang thấy vậy, mặt co giật. Nàng tuy rằng không cảm giác yêu khí trên người Tuyết Sâm, nhưng cũng không cảm giác nó có khí nhân sâm liền đánh giá Kim Tử. Nếu như Kim Tử không phải là một con khỉ, Dạ Dao Quang nhất định sẽ hoài nghi nó có phải say mê sắc đẹp của Tuyết Sâm hay không.

Tất nhiên là Kim Tử không bị sắc đẹp mê hoặc, mà là có ý đồ khác. Nó phi thường ngại ngùng nhìn Tuyết Sâm, hàm súc mà dè dặt khoa tay múa chân với hắn: “Ô ô nha.”

Tuyết Sâm cũng hiểu nó đang biểu đạt cái gì, thoáng suy nghĩ một chút, mới gật đầu: “Được.”

“Kim Tử đưa ra điều kiện gì thế?” Ôn Đình Trạm hoàn toàn nghe không hiểu lời nói Kim Tử.

“Nó xin yêu nam một miếng miếng thịt!” Dạ Dao Quang cuối cùng hiểu rõ ý đồ Kim Tử.

Nếu dậy lên tà tâm đối phó với tuyết sâm khi là tinh, ngay cả Kim Tử cũng sẽ bị trời phạt. Nhưng nếu là Tuyết Sâm cam tâm tình nguyện dứt bỏ, vậy có thể ăn được mà còn yên tâm thoải mái.

Kim Tử kích động ôm vùi lấy người Tuyết Sâm, học điệu bộ Dạ Dao Quang ngày xưa đối với Ôn Đình Trạm, hung hăng hôn xuống trên mặt hắn một cái, Tuyết Sâm bị giật mình mà sửng sốt.

Dạ Dao Quang càng là cảm thấy mất hết mặt mũi, một tay túm lấy Kim Tử sắp chảy nước miếng xuống dưới, đem nó ném ra khỏi động, sau đó mới tiến lên trước: “Ta muốn dùng ngũ hành Thái Ất Thần Châm che lại hơi thở của ngươi, ngươi cởi áo ngoài ra.”

Nếu không có Mạch Khâm truyền lại cho nàng bộ châm pháp có thể lấy che lại hơi thở của vạn vật sinh linh, Dạ Dao Quang sẽ không dễ dàng đáp ứng mang theo một Tuyết Sâm làm người khác thèm nhỏ dãi.

Kim Tử bị ném ra ngoài lộn trở về, điểm mũi chân đứng tại cửa động. Vừa lò dò tiến vào, nhìn Tuyết Sâm cởi hết áo, tấm lưng đẹp như chạm ngọc, nước miếng không ngừng tuôn ra, lau mãi không hết nên nó dứt khoát không lau nữa. Đương nhiên nó tuyệt đối không phải bị sắc đẹp mê hoặc, cái nó nhìn thấy không phải tấm lưng tuyệt mỹ, hình ảnh phản chiếu trong đôi mắt vàng của nó, chính là thịt nhân sâm a!

Dạ Dao Quang không có bất kỳ cảm xúc nào, vì thế nàng tâm vô tạp niệm vận khí thi châm. Nửa canh giờ sau, hơi thở của Tuyết Sâm hoàn toàn bị phong ấn lại ở trong cơ thể, Dạ Dao Quang lo lắng lấy thêm một lá bùa đưa cho hắn: “Ngươi mang bên người, để ngừa vạn nhất.”

“Đa tạ cô nương.” Tuyết Sâm sau khi mặc xong xiêm y, tiếp nhận cất kỹ.

“Hình dáng của ngươi hiện tại rất gây chú ý.” Dạ Dao Quang suy nghĩ, dung nhan hoàn hảo, dù sao nàng cùng Ôn Đình Trạm cũng không thể đem ra so sánh.

“Ta đi điều chế thuốc nước, để hắn gột rửa.” Ôn Đình Trạm nói với Dạ Dao Quang.

“Thuốc nước không biết có tác dụng với hắn hay không.” Hắn cũng không phải là phàm nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.