Mọi người quay đầu lại, vừa đúng lúc nhìn thấy lão cây kia thẩm thấu ra một cỗ cổ khí thể màu lục nhạt, nghĩ đây không phải thứ gì tốt, vì thế mọi người cứu người, cũng không có tâm tư tru diệt nó nên nhanh chóng lui lại, rời khỏi rừng cây quỷ dị. Đứng ở bên ngoài quay đầu nhìn lại, rừng cây bị bịt kín một tầng khí lục nhàn nhạt, vô cùng yêu dị.
“Hai tỷ muội các ngươi đi tìm kiếm ít đồ đi.” Đưa bọn họ tới nơi an toàn, đám người Tô Bát mới mở miệng nói.
Lúc trước mọi thứ cần chuẩn bị bọn họ chưa từng phải đụng tới, hai tỷ muội này xuất thân từ đại gia tộc, trên người khẳng định dẫn theo giới tử, xiêm y tuyệt đối không thể thiếu. Quả nhiên hai tỷ muội gật đầu, cũng không dám rời quá xa bọn họ.
Đợi đến hai tỷ muội sửa soạn lại sạch sẽ, mọi người mới nhìn ra là một đôi tỷ muội song sinh, giống nhau như đúc, chẳng qua ý vị trên hai người không quá giống nhau, Mặc Như Vân giống như tên của nàng, có chút choa ngoa, cả vú lấp miệng em, phảng phất như mình đứng trên mây cao. Mà Mặc Khinh Vũ người cũng như tên, ôn nhu như gió nhẹ trong mưa nhỏ, dung mạo tuy giống nhau nhưng chỉ cần nhìn qua đôi mắt cũng có thể phân biệt hai người họ.
Dạ Dao Quang không khỏi nhíu mày, hai tỷ muội này làm cho bọn họ nghĩ tới Hàm U cùng Hàm Nhược, cũng một kiểu cách kiêu ngạo như Phượng Hoàng, một người thanh nhã như U Lan.
“Ngươi thuộc môn phái nào?” Lúc này Mặc Như Vân đi đến trước mặt Dạ Dao Quang, ngữ khí ngạo mạn hỏi.
“Không môn không phái.” Dạ Dao Quang chưa thành lập môn phái của chính mình, tất nhiên là không môn không phái.
Mặc Như Vân nghe xong mày liễu nhăn lại, lộ ra thần sắc có chút không vừa lòng, chợt đánh giá lại Dạ Dao Quang một phen, có chút bất bình nói: “Ngươi trong nhà còn có cha nương?”
Dạ Dao Quang thanh âm lạnh lùng nói: “Không có.”
Mặc Như Vân sắc mặt cuối cùng cũng tốt hơn một chút, vì thế nói thẳng: “Vậy là tốt rồi, về sau ngươi theo ta về Mặc tộc, đợi đến sau khi chúng ta thành thân, ngươi ở Mặc tộc khẳng định như thuyền gặp nước lên.”
Nhìn bộ dáng này của Mặc Như Vân, ngươi cưới được ta là phúc phần tám đời, sắc mặt vô cùng kiêu ngạo, tư thế như hận không thể bắt Dạ Dao Quang quỳ xuống đất mà cảm tạ, nghĩ Dạ Dao Quang chắc rất vui vẻ.
“Ngực ngươi lớn hay mông ngươi lớn thế? Cho dù nữ nhân như khắp thiên hạ này chết hết, ta cũng không cưới ngươi.” Dạ Dao Quang cũng lười bận tâm tới mặt mũi đối phương, hơn nữa còn dùng một ánh mắt soi mói nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Mặc Như Vân, cuối cùng ghét bỏ nói, “Ta đã nhìn ra, ngươi là mặt dày!”
Dạ Dao Quang lời nói không chút e dè, làm tất cả mọi người cả kinh, bọn họ chưa từng thấy Dạ Dao Quang dùng từ thô tục như vậy. Là một tu luyện giả, Dạ Dao Quang tất nhiên không giống các đại tiểu thư của cổ đại như vậy nhàn tĩnh văn nhã, nhưng cũng không nghĩ đến mức như vậy... Nói trắng ra.
Bất quá nhìn sắc mắc của Mặc Như Vân, mọi người đều cảm thấy Dạ Dao Quang nói như vậy còn chưa đủ, ngay cả Thương Liêm Súc cùng các trưởng bối khác đều nhịn không được cong cong khóe miệng.
“Ngươi ——” Mặc Như Vân nhất thời giận dữ, nàng lớn tới như vậy, xưa nay muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, chưa từng chịu qua nhục nhã như vậy? Nhất thời hoàn toàn quên tình cảnh hiện tại của mình, trong tay bỗng xuất hiện một thanh loan đao*, “Không biết tốt xấu!”
*Loan đao: thanh gươm cong cong mọi người hay xem ở phim chưởng ấy.
Một tiếng quát chói tai, khí Ngũ hành bao bọc loan đao hướng tới Dạ Dao Quang đánh đến. Mọi người biến sắc, Tô Bát gần nhất tiến lên ngăn trở, thân thể Dạ Dao Quang lại nhanh chóng nhảy tránh đi hướng đao của Mặc Như Vân.
Với tu vi của Mặc Như Vân, ngay khi nàng ta lên thế, Dạ Dao Quang liền cảm giác được khí Ngũ hành dao động. Các nàng giống nhau đều là Luyện hư kỳ, vậy để nàng hảo hảo giáo huấn nữ nhân này.
Hành động này đối với Dạ Dao Quang, mấy người Tô Bát thực cảm thấy Mặc Như Vân thật sự là thiếu giáo huấn, ào ào tránh ra, nhưng Mặc Khinh Vũ nhìn liền hiểu rõ, gào to một tiếng: “Tỷ tỷ, mau dừng tay!”
Mặc Như Vân lại như không nghe thấy lời của nàng, nhìn Tô Bát rõ ràng muốn ngăn cản, lại nửa đường thu tay, chỉ nghĩ Tô Bát sợ hãi Mặc tộc bọn họ, cảm thấy càng thêm đắc ý không thôi, thế công càng mạnh, không biết là muốn khoe ra cái gì, khí Ngũ hành như bão táp dựng lên.
Thanh đao như trăng lưỡi liềm với khí lực của Luyện hư kỳ tung ra mũi nhọn, cả đao toát ra khí sát phạt rất nặng, đây thực sự là ra tay quá độc ác, muốn phế Dạ Dao Quang.
Ánh mắt liễm diễm hoa đào của Dạ Dao Quang nhíu lại, nàng nhảy lên lần nữa, không ngừng hướng tới phía sau bay vút mà đi, Mặc Như Vân đao phong tiếp tục truy thẳng tới, ánh mắt tàn nhẫn. Nếu không phải tiểu tử này có vài phần nhan sắc, mà nàng lại vừa trải qua một màn tủi nhục kia, nàng làm sao có thể ủy khuất chính mình.
Tiểu tử này chẳng những không mang ơn, thế nhưng còn nhục nhã nàng, căn bản là tự tìm đường chết.
Khóe mắt lóe ánh quang lãnh liệt, Dạ Dao Quang vận khí, chớp mắt kéo giãn xa khoảng cách giữa nàng cùng Mặc Như Vân, sau đó nàng xoay người một cái, Thiên lân xuất ra từ trong tay, nàng chuyển thế hướng tới Mặc Như Vân đâm tới trong nháy mắt. Thiên lân chớp mắt lớn hơn mấy lần, thổi quét Âm sát chi khí mắt thường cũng nhìn thấy được, cuồng mãnh một đao đánh vào phía trên đao của Mặc Như Vân.
Mặc Như Vân chỉ cảm thấy thủ đoạn như ma, một cỗ khí sâm lạnh rót vào lòng bàn tay của nàng, làm tay nàng cứng đờ. Nàng đóng băng tại chỗ, cứ như vậy dễ dàng bị Dạ Dao Quang đánh bay ra. Chợt, luồng âm khí lạnh như băng lướt qua mặt nàng, nàng nghiêng đầu liền nhìn thấy chính mình một đầu phiêu dật tóc dài bay đầy không trung, nhất thời kinh sợ không thôi.
Sau đó, cơn tức giận của nàng vừa mới dâng lên, Dạ Dao Quang một chưởng liền đánh mạnh vào phía trên bờ vai của nàng. Một chưởng này cực kỳ ác, bả vai một trận đau nhức, vai nàng giống như miếng vải bị xé rách, tung ra một chỗ cực xa, cả thân người nện thẳng xuống mặt đất, ngực đau xót.
Tay ôm ngực, liền thấy Dạ Dao Quang tay cầm thanh đao tối đen đao hướng tới nàng bay nhào đến, đôi mắt nàng hoảng sợ trợn to!
“Dừng tay!” Lúc này một giọng nói phẫn nộ âm vang lên, một thân ảnh trong nháy mắt nhảy tới.
Dạ Dao Quang bỗng thấy phía sau không khí chìm xuống, ngay khi chưởng này hướng tới phía nàng đánh đến, thân thể của nàng bị người khác lôi kéo. Người nọ lôi kéo nàng, quay người đáp lại một chưởng hướng tới người vừa đánh lén nàng.
“Phanh!”
Hai lực lương cương mãnh đụng nhau kịch liệt ở bên tay nàng giống như cuồng phong gào thét qua. Nàng bị lôi kéo đáp xuống đất, quay người nhìn sang thì thấy Thương Liêm Súc. Thương Liêm Súc sắc mặt hơi trắng, thân thể còn không ngừng lui về sau mấy bước. Thấy vậy, Dạ Dao Quang vội vàng đỡ lấy Thương Liêm Súc: “Thương tông chủ, người có sao không?”
“Không có việc gì, Dạ cô nương không cần lo lắng.” Thương Liêm Súc thần sắc hòa ái trấn an Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang ánh mắt lạnh lùng nhìn qua, liền nhìn thấy một thân áo bào màu đen, bên trên đai lưng thêu một đóa mây trắng, xem ra là một nam nhân khoảng năm mươi tuổi. Nam nhân này ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm Dạ Dao Quang.
“Nhị thúc.” Mặc Khinh Vũ cùng Mặc Như Vân vội vàng chạy đến phía sau nam nhân này.
Mặc Khinh Vũ đang muốn mở miệng nói, Mặc Như Vân đoạt trước một bước: “Nhị thúc, bọn họ lấy nhiều khi ít, muốn gây bất lợi cho chúng ta!”
“Tỷ tỷ!” Mặc Khinh Vũ không thể tin nhìn Mặc Như Vân, thấy Mặc Như Vân âm thầm trừng mắt cảnh cáo nhìn nàng. Nàng nổi giận đùng đùng không nhân nhượng, quay đầu đối với nhị thúc nói, “Nhị thúc, sự tình không phải như vậy...”
Còn chưa chờ Mặc Khinh Vũ nói xong, Mặc Hành liền nâng tay ngăn cản, ánh mắt lạnh lùng nhìn Dạ Dao Quang: “Ngươi đường đường một nam nhi bắt nạt một cái nữ tử, tông môn các ngươi liền như thế mà bắt nạt Mặc tộc chúng ta? Không đem gia tộc lánh đời chúng ta để ở trong mắt sao?”
“Ha ha ha ha...” Dạ Dao Quang cười lạnh, “Lão nhân, nếu đã là lão nhân, không có việc gì thì cũng không cần ra mặt cho xấu hổ, có vẻ mắt ngươi đã mờ rồi.”
“Làm càn!” Mặc Hành tay vừa nhấc, đỉnh núi khí Ngũ hành nồng đậm tu vi Đại Thừa kỳ giống như họng kiếm phong, vừa nhìn hắn ra tay, hơi thở của Dạ Dao Quang liền bị kiềm hãm.
“Mặc Hành, ngươi chớ khinh người quá đáng!” Mấy người Tô Bát vội vàng động thân tiến lên, đem Dạ Dao Quang hộ ở phía sau.
“Mặc Hành chân nhân, mau dừng tay!” Phía sau Mặc Hành chạy đến còn có một đại bang tử, trong đó có gương mặt khá quen thuộc với Dạ Dao Quang, rõ ràng Hàm Không của Mật Nhược tộc cũng có ở trong đó.
Hàm Không đi sau một bước, nhìn Dạ Dao Quang được Tô Bát che chắn phía sau. Năm đó nàng cùng Mạch Khâm đi tới Mật Nhược tộc, đúng là hắn tiếp đón, mà dung mạo Dạ Dao Quang không có chút thay đổi nào, cho dù mặc nam trang hắn vẫn chỉ cần liếc mắt đã nhận ra, sắc mặt lập tức đại biến đi lên nghênh đón.
“Mặc Hành chân nhân, đó là Duyên Sinh quan Dạ cô nương!”
Mặc Hành sắc mặt khẽ biến, Duyên Sinh quan Dạ cô nương, Duyên Sinh quan ngoại trừ nữ nhi của Hư cốc chân quân đã phi thăng, Thiên Cơ chân quân thế chất nữ, làm sao còn có một Dạ cô nương khác?
“Ngươi là nữ!” Mặc Như Vân đầy mắt không thể tin.
“Đúng thế, là Dạ cô nương, Mặc đại cô nương chỉ sợ cùng Dạ cô nương có hiểu lầm.” Hàm Không vội vàng nói.
“Không có hiểu lầm.” Dạ Dao Quang tiến lên, lạnh mặt nói, “Nhận được giáo dưỡng từ Mặc tộc, bổn cô nương thực sự đã được mở nhãn giới. Nếu Mặc tộc đã có đương gia tới làm chủ, hôm nay nếu không cho ta một công đạo, chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua, ta muốn nhìn xem Mặc tộc có phải chưa từng đem Duyên Sinh quan để vào mắt, cho rằng năm người Đại Thừa kỳ, có thể đủ đánh bại sư thúc ta!” (Rose: đọc đoạn này mà hả dạ ghê 0.0)