Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1149: Chương 1149




Thân mình Dạ Dao Quang tức khắc cứng đờ, nàng đã mặc một cái áo cổ đứng, cũng may mùa xuân tháng ba không khí dễ chịu một chút, vốn tưởng rằng đã che đậy được, lại không nghĩ đến bị chính nhi tử mình nhìn thấy.

Nhìn đến nhi tử trong mắt nhanh chóng có lệ quang, Dạ Dao Quang vội vàng trấn an nói: “Con cũng đã tám tuổi, bộ dáng này nếu để cha nhin thấy chắc chắn sẽ răn dạy con, là nam hài tử không nên tùy ý khóc. Mẫu thân không có việc gì, chẳng qua là bị một con rệp đáng giận đốt, quá hai ngày sẽ tốt.”

“Hài nhi dù có lớn, ở trước mặt mẫu thân vẫn là hài tử của mẫu thân*, hài nhi chính là không thể gặp mẫu thân có một chỗ không tốt.” Tuyên Khai Dương nhào vào Dạ Dao Quang trong lòng ngực, duỗi tay khoanh lại Dạ Dao Quang vòng eo, chui đầu vào nàng eo bụng, “Đó là cha nhìn đến cũng không sao, không chừng cha nhìn đến mẫu thân bị thương, khóc đến so với ta còn lợi hại đâu?”

*ây, “mẹ” trong tiếng Hán có thể gọi “Nương” hoặc “Mẫu thân” nữa, rose gọi chung “mẫu thân” nghe cho cổ nhé.

Nhìn Tuyên phụ từ nơi xa khoanh tay cùng Ôn Đình Trạm đi tới từ hành lang, Dạ Dao Quang phát hiện đôi mắt hắn tựa hồ có chút u quang, nhìn chằm chằm nàng…… Nhìn chằm chằm nàng đang ôm Tuyên Khai Dương.

Tuyên Khai Dương cũng cảm giác được một cổ lạnh lẽo mặc danh, vì thế buông Dạ Dao Quang ra, mờ mịt nhìn về bốn phía, nghiêng người liền thấy được Ôn Đình Trạm cùng Tuyên phụ, vì thế vội vàng chỉnh trang lại thân mình, lập tức liền từ một tiểu tử mềm mại biến thành một thiếu niên lễ phép quy củ.

“Tổ phụ, nghĩa phụ.” Tuyên Khai Dương không chút cẩu thả hành lễ.

“Ừ.” Ôn Đình Trạm hòa ái lên tiếng, đứng ở bên cạnh người Dạ Dao Quang, “Thế bá, ta chỉ sợ sang năm mới cũng sẽ phải đi ra ngoài, lúc này đang ở kinh đô, Khai Dương không thích hợp lắm để ở cùng chúng ta, đợi khi ta xuất ngoại, ta tự mình đi Lạc Dương đón hắn, cũng nhờ hai người chăm sóc thêm một năm.”

Khuôn mặt nhỏ của Dạ Dao Quang hơi thất vọng xịu xuống, duỗi tay không dấu vết véo lấy eo Ôn Đình Trạm: Tên hỗn đản này, hắn đang nói cái gì thế!

Ôn Đình Trạm duỗi tay bắt lấy cánh tay của nàng, ánh mắt sâu thẳm: “Dao Dao, Tuyên phu nhân thân mình không được tốt, lúc này, nếu Khai Dương cũng rời đi, chỉ sợ đối với Tuyên phu nhân liền càng gây ảnh hưởng không tốt.”

Cho dù có làm trò trước mặt Tuyên phụ, Dạ Dao Quang tin tưởng Ôn Đình Trạm cũng sẽ không lấy chuyện như vậy để dối nàng, đích xác sức khỏe Tuyên phu nhân không được tốt, Dạ Dao Quang vội vàng hỏi: “Bá mẫu thế nào?”

“Ưu tư thành bệnh.” Ôn Đình Trạm vừa mới bắt mạch cho Tuyên phu nhân.

“Từ sau khi Minh Quang đi……” Tuyên phụ cũng nhịn không được than một tiếng, “Nếu không phải có Khai Dương bên người, chỉ sợ nàng đã quyết tâm muốn chết, ta muốn đưa nàng đi khắp nơi thăm thú, để cho nàng mở lòng mình, sống thật tốt. Minh Quang chết, làm nàng ấy cả ngày áy náy tự trách, lúc này mới nghĩ tới việc đưa Khai Dương đến bên cạnh phu thê hai người.”

“Thế bá suy nghĩ đích xác đối bá mẫu rất tốt, nhưng nếu như đem bá mẫu thân thể chưa được dưỡng tốt chỉ sợ hoàn toàn ngược lại.” Ôn Đình Trạm nghiêm túc nói, “Ta quay đi kê một phương thuốc, thế bá trước để bá mẫu nghỉ dưỡng một năm sau đó tiếp tục kế hoạch đi xa cũng không muộn.”

Nói đến phần này, Dạ Dao Quang làm sao có thể mở miệng muốn lưu lại Tuyên Khai Dương, ngay cả Tuyên Khai Dương không biết tình trạng tổ mẫu cũng ngoan ngoãn thu hồi ý muốn của hắn.

Dạ Dao Quang thấy vậy, cực kỳ đau lòng: “Thế bá tính toán khi nào khởi hành?”

Kỳ thật câu hỏi này của Dạ Dao Quang có chút không hợp lẽ, rốt cuộc ai tới cửa cũng là khách, hỏi khách gia ngày về, đây không phải đuổi người sao? Nhưng Tuyên phụ nghe hiểu ý tứ của Dạ Dao Quang, vì thế cười nói: “Ta cùng phu nhân cũng rất nhiều năm chưa từng tới đế đô, còn có chút bạn tốt ngày xưa chưa bái phỏng, chậm thì ba năm ngày, nhiều thì nửa tháng dư, trong lúc này gửi gắm Dương Nhi lưu lại bên cạnh hầu phu nhân.”

“Đa tạ thế bá.” Dạ Dao Quang lập tức mặt mày rạng rỡ ôm lấy Tuyên Khai Dương vào trong ngực.

Đỉnh mày Ôn Đình Trạm nhíu lại, chợt mới mở miệng nói: “Sắc trời không còn sớm, thế bá cùng thế bá mẫu mời đi dùng cơm với chúng ta.”

“Không được rồi, giờ ngọ vừa đúng ta có một vài người bạn tới cửa bái phỏng, tính canh giờ, hẳn là cũng sắp đến, ta không ở nơi này làm trì hoãn.” Tuyên phụ chối từ nói.

Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm đều biết, Tuyên phụ thật sự có việc, vì thế tự mình tiễn hắn ra ngoài xe ngựa, chờ đến khi xe ngựa của Tuyên phụ đi xa, Dạ Dao Quang nắm lấy bàn tay nhỏ của Dạ Khai Dương dẫn vào nhà ăn, trực tiếp ném Ôn Đình Trạm sang một bên.

Nhìn hai mẫu tử như hình với bóng, chân mày Ôn Đình Trạm nhăn càng thêm nhăn.

Có lẽ lúc trước chuyện Lôi Đình Đình vẫn còn ảnh hưởng tới Dạ Dao Quang cho nên trên bàn cơm Dạ Dao Quang không quá săn sóc Tuyên Khai Dương, có chút không tình nguyện chiếu cố Ôn Đình Trạm, nhìn sắc mặt không tốt của ái thê, Ôn Đình Trạm lại nghĩ không biết hắn lại đắc tội gì với nàng?

“Đúng rồi, muội quên không hỏi chàng, Đình tỷ nhi không trở về sao?” Cơm nước xong, Dạ Dao Quang mang theo Tuyên Khai Dương cùng Ôn Đình Trạm một nhà ba người đi tiêu thực trong đình viện.

Năm trước Lôi Đình Đình nói với Dạ Dao Quang nàng nhớ cha mẹ cùng cố hương nên muốn đi tới Lan huyện, nhìn xem trong nhà bọn họ còn có thân thích nào khác không. Ở thời đại này, nữ tử bơ vơ không nơi nương tựa đặc biệt sợ hãi, Dạ Dao Quang hiểu tâm tình của nàng. Ôn Đình Trạm sai sử ám vệ đưa nàng trở về, lần đi này cũng vừa tròn nửa năm, Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm đại hôn, nàng cũng đã tặng một phần lễ, đặc biệt dùng tâm tư, ngay ngày đại hôn của Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm đưa tới, nhưng người thì đến bây giờ cũng chưa trở về.

“Nàng ấy muốn trốn tránh Quan Chiêu.” Ôn Đình Trạm trả lời, “Ta từ khi trở về, Quan Chiêu có tới tìm ta một lần, chính là muốn hỏi nhà của Lôi Đình Đình ở chỗ nào Lan huyện.”

“Chàng nói cho hắn?” Dạ Dao Quang nghi hoặc.

Ôn Đình Trạm lắc đầu: “Nếu hắn ngay cả điểm này bản lĩnh cũng đều không có, Lôi cô nương không gả cũng được.”

“Hắn là thật sự không tìm được?” Dạ Dao Quang tiếp tục hỏi.

“Tìm được, nhưng chẳng qua là một người tay không trở về.”

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Ôn Đình Trạm duỗi tay nắm lấy tay nàng: “Dao Dao quan tâm người khác làm chi, ta là phu quân ở trước mắt, nàng cũng không quan tâm tới ta.”

Dạ Dao Quang lập tức rút tay lại, sau đó lôi kéo Tuyên Khai Dương trở về phòng: “Nghỉ trưa sớm chút, phu quân thân ái của ta, muốn ta đi trải giường cho chàng sao? Là ta không quan tâm chàng đó.”

“Được.” Ánh mắt Ôn Đình Trạm tức khắc mở lớn.

Dạ Dao Quang lập tức hô to một tiếng: “Nghi Ninh, đi trải giường chiếu cho cô gia, cô gia muốn nghỉ trưa.”

Kêu xong, liền kéo Tuyên Khai Dương đi qua sân khác: “Nhi tử, ta dẫn con đi xem phòng của con, con thích cái gì cứ nói cho mẫu thân, mẫu thân cho người đi bố trí, ngày sau cũng chính là phòng ở của con.”

“Cảm ơn mẫu thân, chỉ cần là mẫu thân bố trí, nhi tử khẳng định đều sẽ thích.”

“Ha ha ha, không hổ là con của ta, chính là tri kỷ!”

Thanh âm hai mẫu tử càng lúc càng xa, thân ảnh bọn họ theo ánh mặt trời chính ngọ kéo đến cực dài, thẳng đến khi bóng dáng hai người khuất tầm mắt, Ôn Đình Trạm mới híp híp mắt, thật sự trở về phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.