Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1151: Chương 1151




Ánh mắt Dạ Dao Quang tức khắc biến đổi, Ôn Đình Trạm đã đem mọi chuyện nói thẳng thắn với nàng, nàng tự nhiên sẽ hiểu. Mọi chuyện ngày ấy nàng nghe tường tận từ Ôn Đình Trạm, bất quá khi đó ma quân đã ở trong Dương châu nên nàng không phát hiện ra. Nhưng, những lời nói từ ma quân không qua sự đồng ý của Ôn Đình Trạm mà nói ra, đối với nàng đích xác có điểm chi tình, nàng cũng chính miệng nhận lời, tất nhiên sẽ không vi phạm lời hứa.

“Ngươi trước tiên nói ngươi làm thế nào có thân hình này?” Dạ Dao Quang nhìn kỹ ma quân.

Hắn thời điểm bị Thiên Cơ sư thúc đuổi đi vẫn là một hồn thể, cứ cho là hắn đã dung hồn thành công, nhưng hắn muốn trọng thành chân thân sẽ không nhanh như vậy, nhưng thân thể này cùng hắn quá mức phù hợp, phù hợp đến mức Dạ Dao Quang nhìn không ra hắn là ma, ngược lại có cảm giác thân thể này là của chính hắn.

Xuất hiện loại tình huống này, chỉ có thể nói khối thân thể này có bát tự mệnh lý cùng thân thể nguyên bản của ma quân giống nhau như đúc, ít nhất có 99% độ phù hợp. Phải biết rằng tính tương đồng cùng sinh thần bát tự mỗi người đều không thể giống nhau, muốn tìm được một người bát tự tương đồng mệnh lý tương tự tuyệt đối là trăm vạn phần chỉ có thể có một khả năng, ma quân mới rời đi hai tháng liền tìm được.

Bất quá Dạ Dao Quang biết Ma tộc tất nhiên có năng lực của Ma tộc, nhưng nàng lại không thể tiếp nhận việc ma quân vì một thân hình phù hợp uổng hại người vô tội. Phải biết rằng thân thể này của ma quân một khi hợp nhất, chờ đến khi ma hồn cùng thân thể linh căn phù hợp, ngay cả người tu vi cao thâm, chỉ cần ma quân không có làm xằng làm bậy, cũng không thể giết hắn, bởi vì giết hắn tương đương giết một người bình thường.

Cùng tình huống của nàng phi thường giống nhau.

“Ha ha ha, ta đúng là vì thế mà đến.” Ma quân nói xong nâng lên bàn tay, một cỗ lực lượng thần bí màu lục đậm bên trong, có một thần hồn, “Đây là thần hồn của thân thể này, hắn đáp ứng chỉ cần ta hoàn thành di nguyện trong lòng hắn, hắn liền đem thân thể này nhường cho ta. Ta tuy rằng tiến vào thân hình hắn, nhưng rốt cuộc cũng không cùng linh căn hắn tương khế, như vậy tùy tiện ra bên ngoài, chỉ sợ không sống được bao lâu. Ôn phu nhân năm đó đáp ứng qua ta, thay ta giải quyết một phiền nhiễu, việc này liền làm phiền Ôn phu nhân, cũng coi như là Ôn phu nhân nhận một chút công đức.”

“Ngươi hẳn là biết được, tu vi của ta hiện tại hữu hạn, nếu khả năng ta cho phép, ta hứa ta tự nhiên làm hết sức, nhưng nếu năng lực của ta không thể, vậy chỉ có thể thỉnh ngươi khác cao minh hơn.” Hiện tại đã không phải tu vi Luyện Hư kỳ, Dạ Dao Quang nhiều chuyện đích xác không thể làm, không cần đem chính mình quá sức.

“Tất nhiên rồi.” Ma quân cũng không miễn cưỡng, trên thực tế hắn là một lão ma sống đến từng này, ngoại trừ Dạ Dao Quang, nơi nào có thể tìm đến người khác?

“Ngươi trước tiên lưu lại trong phủ, chờ A Trạm tán trị về nhà lúc sau nói tiếp.” Dạ Dao Quang lập tức phân phó người đi cấp ma quân một phòng, nhưng sau hỏi, “Ngươi cũng nên có cái tên chứ?”

Cũng không thể gọi ma quân ma quân, nếu như bị người có tu vi nghe được, không ra sự cũng xảy ra chuyện a.

“Già La.” Ma quân nói xong, liền chắp tay xoay người đi theo hạ nhân rời đi.

“Già La?” Dạ Dao Quang nghi hoặc ánh mắt dừng trên theo bóng dáng ma quân đi xa.

Cái này hẳn không phải giống tên bình thường, giống như là pháp hiệu Phật môn, chẳng lẽ ma quân đi vào cửa Phật trước rồi sau đó lại nhập ma vào người xuất gia? Nếu thật là như vậy, Dạ Dao Quang nghĩ tới tam thể xác và tinh thần, nếu như rơi vào trong tay ma quân, có thể lại xuất hiện một hỗn thế chi ma hay không?

Trong lòng cất giấu chuyện này, Dạ Dao Quang cũng không trì hoãn thời gian cùng Tuyên Khai Dương ở chung. Trong lúc chờ đến giờ Tuyên Khai Dương nghỉ trưa, hai mẫu tử liền ngồi ở thư phòng, Dạ Dao Quang cầm lấy kim chỉ nhân dịp Tuyên Khai Dương ở đây, lượng theo chiều cao, làm cho cậu hai bộ xiêm y. Tuyên Khai Dương liền bắt đầu hoàn thành việc mà Ôn Đình Trạm bố trí cho cậu.

Ánh mặt trời buổi chiều từ cửa sổ tiến vào, hạ xuống đầy trên mặt đất, đem thân ảnh hai mẫu tử chiếu rọi càng thêm ấm áp mông lung, phảng phất như bức hoạ cuộn tròn. Loại ấm áp này diễn ra liên tục đến khi Ôn Đình Trạm tán trị trở về, thay đổi một thân xiêm y bước vào thư phòng liền thấy một màn như vậy.

Nhi tử ngoan ngoãn đứng ở án kỉ, nghiêm túc tập viết, thê tử mặt mày nhu hòa ngồi ở một bên trên trường kỷ may vá, đột nhiên một cổ thỏa mãn tràn đầy trong trái tim hắn.

Năm tháng tĩnh hảo, hiện thế an ổn, kiều thê giai nhi, hoà thuận vui vẻ, nhân sinh sở cầu, không bằng như thế.*

*Đại ý: năm tháng trôi qua tĩnh lặng, thời thế an ôn, vợ hiền con ngoan, hòa thuận vui vẻ, sở nguyện của đời người cũng chỉ như thế.

“Chàng đứng ở chỗ đó làm chi?” Đã sớm biết được Ôn Đình Trạm đã đến, Dạ Dao Quang đem mấy đường kim cuối cùng hoàn thiện, cúi đầu cắn đứt chỉ may, ngẩng đầu nhìn Ôn Đình Trạm đứng nhìn nhưng không vào.

Ôn Đình Trạm lúc này mới nở ý cười ấm áp, bước một đi vào tới, ngồi ở bênh cạnh Dạ Dao Quang, thế nhưng hắn chỉ tươi cười tới khi nhìn thấy bộ xiêm y rất nhỏ trong tay Dạ Dao Quang, rõ ràng không phải kích cỡ của hắn, nhướng mày liền nhìn về phía Tuyên Khai Dương: “Khai Dương, đem bài tập của con lấy lại đây.”

“Vâng, cha.” Tuyên Khai Dương vội vàng cầm bài đến trước mặt Ôn Đình Trạm.

Cậu hôm nay ghi năm chữ thiên to, còn có hai bài thơ ý cảnh.

Ôn Đình Trạm tiếp nhận tới, cẩn thận đọc một lần, rồi sau đó gật đầu: “Chữ không tồi, chính là lược hiện phù hoa, nhưng lại quá mức theo đuổi hình thái mà mất đi cá tính.” Theo sau là phiên phá thơ, “Lãnh hội tuy không cao siêu, nhưng cũng chạm được điểm tử thượng. Suy ngẫm lại lần nữa, nên dùng chữ như thế nào.”

Dạ Dao Quang nghe xong duỗi tay tiếp nhận, nàng cảm thấy chữ viết của Tuyên Khai Dương đoan đoan chính chính, ngay ngắn, tuổi này có thể viết ra chữ như vậy đã rất khá, nhưng Dạ Dao Quang đối vẫn có cách giáo dục hài tử của riêng mình, nàng sẽ không làm trò tranh chấp với Ôn Đình Trạm trước mặt Tuyên Khai Dương, phủ định cách nói của Ôn Đình Trạm, như vậy sẽ ảnh hưởng tới sự phán đoán của hài tử, cũng sẽ hạ thấp uy tín của phụ thân.

“Viết lâu như vậy cũng đã mệt rồi, mẫu thân nói Nghi Ninh chuẩn bị mấy món điểm tâm con thích, con đi nghỉ một lát đi.” Dạ Dao Quang ôn nhu xoa đầu Tuyên Khai Dương.

Nghi Ninh lập tức tiến lên đem Tuyên Khai Dương dẫn đi, chờ đến khi bọn họ đều đi rồi, Dạ Dao Quang mới nghiêng người nhìn chằm chằm Ôn Đình Trạm: “Con mới tám tuổi, sao chàng phải trách móc nặng nề như thế. Trẻ con ở tuổi này có thể tự viết đoan chính là tốt rồi a, chàng còn muốn con mang phong cách của chính mình?”

“Chữ như người, mặt chữ thể hiện con người, tám tuổi cũng đã không còn nhỏ, hắn so với những đứa trẻ khác không giống nhau. Bất luận là ta hay là Minh Quang, ở lúc tám tuổi đã có thể thể hiện chính mình, con chẳng những có ta dạy dỗ, còn có Minh Quang dạy dỗ.” Ôn Đình Trạm thanh âm đủ giải thích với Dạ Dao Quang, “Chữ của con chính là đoan chính có thừa nhưng lực đầu bút không đủ, đó là bởi vì tâm cảnh, con đang sợ hãi, sợ hãi chữ từ tâm ý chính mình viết ra có sai sót, bởi vì sợ chữ khó coi, sẽ làm ngươi ta thất vọng, do đó cố tình áp chế tâm tính chính mình, chữ viết ra đủ xinh đẹp đoan chính nhưng cứng nhắc, chính là hy vọng được nàng và ta khen. Nếu hôm nay ta không chỉ ra, ngược lại khen thưởng, con sẽ cảm thấy chuyện mình làm không có sai, sẽ càng diễn càng tệ, chờ đến khi muốn tự tìm về chính mình đã muộn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.