An Tự Bối, chính là đời thứ ba lúc ấy của Mộc Tiên Tông, cũng là đồng lứa so với Ninh Anh. Thế nhưng cho dù là đời thứ tư, thứ năm ai cũng đều có thể tham gia, có mệnh lệnh của tông chủ, đối tượng tham tuyển không bị hạn chế, cũng sẽ không làm sư phụ bọn họ không vui.
Mộc tông chủ cả đời không có nữ nhi, tông chủ phu nhân lại sớm ngã xuống, Mộc tông coi Ninh Anh như nữ nhi mà yêu thương, nàng nhận đồ đệ chính là chuyện đại sự, tông chủ tất nhiên muốn tự mình chủ trì. Đây là sự kiện duy nhất mà tông chủ Mộc Tiên Tông đứng ra cho nên càng làm chúng đệ tử phía dưới muốn trở thành đồ đệ của Ninh Anh.
Nhưng ai cũng không nghĩ tới chỉ có Mộc Tử Tà mười hai tuổi một đường vượt năm ải, đi thẳng tới trận chung kết, khi đó mọi người mới biết được Mộc Tử Tà lúc này đã có tu vi Nguyên Anh kỳ. Tin tức làm chấn động mọi người, đồng thời cũng làm tông chủ tán thưởng không thôi.
Cùng tranh vị với Mộc Tử Tà chính là một đệ tử hơn ba mươi tuổi cũng đang tu vi Nguyên Anh kỳ. Đem hai người so sánh với nhau, tông chủ rõ ràng nghiêng về Mộc Tử Tà. Tuy rằng những người khác đều chướng mắt Mộc Tử Tà là do ma tu sinh ra, nhưng ở trong lòng tông chủ, Mộc Tử Tà cũng là tôn nhi của hắn, hơn nữa về tuổi tác mà nói, tông chủ càng thấy Mộc Tử Tà hợp trở thành đồ nhi của Ninh Anh hơn.
Thái độ của tông chủ biểu hiện thực rõ ràng, nhưng cũng không có quy định người thắng lợi cuối cùng thì sẽ nhất định là đồ nhi của Ninh Anh, điểm này Mộc Tử Tà cùng người kia đều biết, vì thế hắn nổi lên sát tâm. Hắn biết hắn cùng Mộc Tử Tà một trận chiến này cho dù so xong, bất luận kết quả như thế nào Mộc Tử Tà đều có cơ hội trở thành đồ đệ Ninh Anh, hơn nữa người này đối với Ninh Anh còn có tình yêu nam nữ, đây là cơ hội duy nhất mà hắn có tiếp tiếp cận Ninh Anh.
Nhưng đây lại là trận chiến có tông chủ đứng phía trên, chưa nói tới tông chủ có cho hắn cơ hội giết Mộc Tử Tà hay không, mà nếu thật sự có cơ hội, hắn xong việc cũng bị trục xuất khỏi Mộc Tiên Tông.
Cá chết lưới rách không phải kết quả hắn mong muốn, cho nên hắn đành ém lại độc kế một bụng này. Hắn cần nghĩ ra một kế sách khác. Hắn vẫn luôn chướng mắt Mộc Tử Tà, hơn nữa không có lúc nào là không cảm thấy Mộc Tử Tà chói mắt. Hắn quyết định hạ dược Mộc Tử Tà, dược này không độc nhưng lại có thể kích phát ma tính của một người.
Tới ngày thi đấu cuối cùng kia, không chỉ người so đấu mà những người khác cũng cùng công kích Mộc Tử Tà, thời điểm bọn họ dây dưa với nhau, hắn dùng mật âm vũ nhục Mộc Tử Tà, nhục mạ mẫu thân Mộc Tử Tà, cuối cùng thành công kích phát ma tính của hắn (MTT). Mộc Tử Tà ở trên sân thi đấu toát ra khí ma tu, trong nháy mắt làm mọi người kinh hãi.
Các đại trưởng lão Mộc Tiên Tông coi cái ác như kẻ thù, lập tức phế đi tu vi của Mộc Tử Tà ngay trên sân thi đấu, mà phụ thân thân sinh Mộc Tử Tà lại làm như không thấy. Tất cả mọi người lúc này đều muốn giết Mộc Tử Tà!
Mọi người cùng đưa ra ý kiến, ngay cả tông chủ cũng không biết nên làm như thế nào cho phải, nhưng bảo hắn hạ lệnh giết một hài tử mười hai tuổi, hắn thật sự không làm được. Hôm nay là vì muốn thể hiện sự coi trọng đối với Ninh Anh, Mộc Tiên Tông còn mời những tông chủ tông môn khác có giao hào tốt đến xem tranh tái, nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, Mộc Tiên Tông làm sao có thể đứng vững?
Nhưng nếu đem đứa nhỏ này đuổi đi, hắn có dự cảm không bao lâu, đứa nhỏ này chỉ sợ sẽ đoản mệnh. Nhìn đến tông chủ khó xử, cũng phát hiện ma tính Mộc Tử Tà bộc phát có chút kỳ quặc, Ninh Anh quyết định động thân.
“Sư bá, Mộc Tử Tà rốt cuộc vẫn là thiếu niên, đại trưởng lão đã phế đi tu vi của hắn, đối với một hài tử mười hai tuổi, sự trừng phạt này cũng đã đủ.” Ninh Anh quỳ gối trước mặt tông chủ, “Chúng ta đều là người tu luyện, hẳn là cần một tấm lòng rộng mở, hôm nay giết Mộc Tử Tà ngoại trừ làm tông môn mang tiếng tàn nhẫn, còn là việc không có lợi ích gì cho tông môn. Phật gia còn có thể độ hóa người cực ác, chúng ta tu đạo chẳng lẽ thật sự so ra kém Phật tu từ bi sao? Vì sao không thể khoan thứ một hài tử chưa trưởng thành. Vả lại, hắn thần hồn sạch sẽ, cũng chưa từng giết hại người vô tội, có thể áp chế ma tính không làm việc ác, đúng là đáng quý.”
Lời nói của Ninh Anh vừa dứt làm tông chủ mấy tông môn đều tràn đầy đồng cảm, họ sôi nổi tán đồng với Ninh Anh, Mộc Tiên Tông tông chủ tất nhiên thuận thế liền đáp ứng, nhưng suy xét đến chuyện như vậy mới phát hiện, Mộc Tử Tà nếu không có nơi nào tốt rời đi, chỉ sợ ở lại Mộc Tiên Tông sẽ càng gian nan.
Vì thế Mộc Tiên Tông tông chủ liền hỏi: “Ninh Anh, ngươi nguyện thu hắn làm đồ đệ?”
Tuy rằng tu vi Mộc Tử Tà bị phế, nhưng linh căn của hắn không bị hao tổn, còn có thể tu luyện từ đầu.
Ninh Anh nếu lúc này cự tuyệt, như vậy những lời nói lúc trước đều sẽ trở thành dối trá, hơn nữa nàng cũng biết nàng cùng Mộc Tử Tà có một điểm giống nhau tại Mộc Tiên Tông, là ‘ người ngoài ’, nơi nào nàng có thể tự làm chủ mới là tốt nhất.
“Tông chủ, đứa nhỏ này có thiên phú, tông chủ nếu tin vào Ninh Anh, Ninh Anh sẽ dạy dỗ hắn thật tốt, tuyệt không sẽ để hắn rơi vào ma đạo.”
Ninh Anh cứ như vậy thành sư phụ của Mộc Tử Tà, nàng cũng không để ý tới người Mộc Tiên Tông nghĩ thế nào. Chung quy cuối cùng vẫn là khách nhân, những người trong Mộc Tiên Tông vì sự xa cách cũng sẽ không quá khắt khe với nàng. Nàng dừng việc thu nhận đệ tử, đợi tới khi chu vi của nàng lớn mạnh, nàng sẽ mang theo Mộc Tử Tà đoạt lại sư môn của bọn họ.
Ninh Anh không để ý tới người Mộc Tiên Tông nhưng Mộc Tử Tà lại vô cùng sầu thảm. Thiếu niên mới mười hai tuổi có thiên phú làm người ta kinh hãi, đột nhiên một ngày bị phế, còn bị vu oan thành ma đầu, mọi người nhìn là đòi đánh, trong lòng căn bản không thể chấp nhận được. Thời điểm hắn được đưa đến chỗ Ninh Anh, hắn tự nhốt mình trong cửa phòng, không ăn không uống, không nói một lời, một bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc
Mặc kệ cho Ninh Anh có khuyên bảo thế nào, hắn phảng phất như một cái xác nhỏ bé không có linh hồn, đồ ăn nước uống đều không động tới. Ninh Anh lời hay hay lời bậy đều nói hết, hắn nghe không lọt một lời nào. Cuối cùng bất đắc dĩ, Ninh Anh lấy lý do sư phụ dạy không nghiêm khắc để đệ tử lười biếng, cùng hắn tuyệt thực.
Lúc ban đầu Mộc Tử Tà khinh thường nhìn lại, Ninh Anh là tu vi Luyện Hư kỳ, một hai tháng không ăn không uống cũng không chết được, nhưng hắn đã là một cái phế nhân, không ăn uống quá mấy ngày không chết đói cũng sẽ chết khát, đến lúc đó Ninh Anh chỉ có thể tiếc hận ôm xác chết của hẳn mà thôi.
Nhưng hắn đã tính sai rồi, Ninh Anh chẳng những không ăn không uống, cũng không tu luyện, ngược lại mỗi ngày đều vận khí bảo vệ tâm mạch hắn.
Đó là lần thứ ba Mộc Tử Tà cảm nhận được sự ấm áp trên người Ninh Anh.
Lúc sau Ninh Anh tỉnh lại, Mộc Tử Tà bắt đầu ngoan ngoãn ăn cơm, ngoan ngoãn nghe nàng lời nói, ngoan ngoãn tu luyện. Những người khác ở Mộc Tiên Tông cho dù có khiêu khích hắn cũng theo sự phân phó của Ninh Anh, chuyện gì tránh được thì nên tránh, có thể nhịn thì nhịn, đem chính mình coi như một người vô hình.
Cứ như vậy, bọn họ ở Mộc Tiên Tông bình yên vượt qua 5 năm.