Nhưng tu vi hắn hiện tại đã bị phế hoàn toàn, người Ma tộc còn không nhân sơ hội tiễn hắn đi hay sao?
Nhưng nếu bọn họ ngay cả Ma tộc cũng không thể quay về, trời đất bao la thật sự không một chỗ dung thân, đặc biệt là thương thế Mộc Tử Tà cần phải tỉ mỉ điều dưỡng, không có Ma tộc ngăn cản, ứng phó với những người tông môn xung phong liều chết tìm tới báo thù, nàng căn bản không có biện pháp an ổn cứu hắn.
Cho nên, nàng mang theo hắn giết trở về Ma tộc, ai không nghe lời vậy đi tìm chết!
Ma tộc sẽ không cam tâm bị một người ngoài đột nhiên giết tới rồi đòi quyền thống ngự, vì muốn nhanh chóng giành thời gian chữa trị cho hắn, cũng để cho toàn bộ người Ma tộc không còn ngoan cường chống cự.
Nàng nói, nàng là thê tử của hắn.
Thê tử của Ma Hoàng, tất nhiên là Ma hậu!
Chỉ dựa vào thân phận này, những người sợ công pháp quỷ dị của nàng cũng phải nhịn nuốt xuống.
Cứ như vậy, bọn họ thành phu thê, người tông môn tìm đến đều bị Ma tộc ngăn cản, mà nàng thành người tọa trấn chỉ huy, toàn bộ tinh lực của nàng đều dùng đễ chữa thương cho hắn.
Mười năm chém qua giết lại của Ma tộc cùng tông môn cứ như vậy bắt đầu, tu vi nàng càng ngày càng khủng bố, không đến mười năm, toàn bộ giới tu luyện, bất luận là yêu ma hay quỷ thần đều không có ai là đối thủ của nàng. Mười năm thời gian, nàng dốc hết tâm huyết, rốt cuộc từng chút chữa trị gân mạch bị vỡ nát của hắn, nàng kéo hắn đi từng bước một, một lần nữa học được như thế nào là hành tẩu.
Mười năm này, nàng hoàn toàn thấy rõ tâm can của chính mình, nàng đối với hắn đã không còn là tình thầy trò, hẳn là thời điểm ở Mộc Tiên Tông nàng đã minh bạch, nàng nói hiên ngang lẫm liệt, kỳ thật chính là không muốn làm hắn bị thương, vì hắn thà rằng tự làm mình đau, nếu đây cũng không phải tình, thì như thế nào mới có thể gọi là tình, như thế nào mới gọi là yêu?
“Tử Tà, ta có lời muốn nói với ngươi……” Nếu đã động tâm, nàng cũng không hề giấu giếm đem hết thảy mọi chuyện nói cho hắn, nàng đợi thân thể hắn khôi phục như thường nhân mới đem thời gian nàng cùng Vũ Thừa Ngạo mười một năm trước từ đầu chí cuối tường tận nói cho hắn.
Hắn giận đến gân xanh nổi đầy người, thiếu chút nữa lao đi tìm Vũ Thừa Ngạo làm thịt, trái tim nữ nhân của hắn, hắn đặt ở trên đầu, thế nhưng tên kia lại đỗi đãi như vậy!
Lòng đã rộng mở, Mộc Tử Tà cùng Ninh Anh ở Ma tộc cử hành hôn lễ, bọn họ thành thân, chính thức thành phu thê. Ninh Anh không biết vì sao không có “lạc hồng”, Ninh Anh cùng Mộc Tử Tà đều nghĩ rằng bởi vì lần đầu tiên của nàng đã cho Vũ Thừa Ngạo, đối với chuyện này người tu luyện bọn họ kỳ thật cũng không quá coi trọng.
Mộc Tử Tà cho dù có bực, cũng là bực chính mình không có ở bên cạnh nàng lúc nàng cần nhất. Nhưng trong lòng Mộc Tử Tà vẫn còn một chấp niệm, đó chính là hắn nhất định phải tự mình làm thịt Vũ Thừa Ngạo.
Nếu không có Vũ Thừa Ngạo chen vào, làm nhiễu loạn cảm xúc của Ninh Anh, làm Ninh Anh bế quan không ra, hắn thì một lòng nhớ Ninh Anh không sao kể siết, tới tận thời điểm tổ phụ hắn độ kiếp nàng mới ra. Thế gian này chỉ có mấy ngươi để hắn lưu tâm như thế.
Cho nên, Mộc Tử Tà tu luyện càng thêm chăm chỉ, cho dù tu vi bị phế hai lần, lần sau còn thảm hơn lần trước, nhưng sinh mệnh hắn chính là ngoan cường như vậy. Ma tu so với tu luyện chính thống nhanh hơn rất nhiều, mặc dù Ninh Anh cùng Mộc Tử Tà đều chưa từng dùng máu tươi của sinh linh vô tội để tu luyện cùng thần hồn, nhưng Mộc Tử Tà cùng Ninh Anh song tu, chỉ qua tám năm Ninh Anh đã trở nên vô cùng siêu việt.
Vừa đúng lúc này, Ninh Anh có thai.
Mà cuộc sát phạt giữa Ma tộc cùng tông môn chính thống càng về sau càng ác liệt, tông môn không chết không ngừng, như vậy vì kết thúc trận chiến loạn này, nhất định phải có một bên cường thế hơn. Mộc Tử Tà tự mình dẫn dắt đại quân Ma tộc, lần đầu tiên bắt lấy Thần Đan Tông.
Năm đó thiếu tông chủ Thần Đan Tông, hiện giờ là tông chủ Thần Đan Tông, cùng Ninh Anh là cố nhân thành tù nhân của Ma tộc.
Mộc Tử Tà lần thứ hai xuất chinh, tính toán mục tiêu tiếp theo là Thiên Vũ Tông, thế nhưng tông chủ Thần Đan Tông lại nhân cơ hội này đem toàn bộ chân tướng sự việc năm đó cùng tình cảm của Vũ Thừa Ngạo nói cho Ninh Anh.
“Ngươi thiếu tình của Thừa Ngạo, dù bồi thường một mạng cũng chưa đủ. Hắn vì không muốn ngươi vưt bỏ ý chí sống sót cuối cùng, cái giá phải trả không thể kể hết, nhưng ngươi chẳng những giết tổ phụ hắn, trượng phu ngươi hiện tại còn muốn tàn sát sạch sẽ tộc của hắn!”
Ninh Anh chưa từng nghĩ giữa nàng và Vũ Thừa Ngạo có ẩn tình như vậy, lòng của nàng thực phức tạp. Đối với Vũ Thừa Ngạo, nàng thực sự đã động tâm, nhưng bất kỳ một nữ nhân nào cũng đều sẽ có người yêu sâu sắc nhất. Hiện giờ, nàng biết rõ nàng đối với Vũ Thừa Ngạo lúc đó là nhất thời cảm động, động tâm nhưng chưa động tình.
Nhưng nàng thật sự thiếu Vũ Thừa Ngạo quá nhiều, nếu nàng không biết thì có thể thờ ơ, nhưng hiện giờ biết được, nếu vẫn cứ làm bộ như không biết, nàng vĩnh viễn không chữa khỏi được vết thương trong lòng. Dù cho nàng giết tổ phụ Vũ Thừa Ngạo, nhưng nàng không hối hận, tổ phụ Vũ Thừa Ngạo đã hạ sát thủ đối với nàng, đem kinh mạch Mộc Tử Tà bóp nát trước mặt nàng!
Nhưng nàng lại không thể không bảo vệ tánh mạng Vũ Thừa Ngạo, đây là nàng thiếu hắn, bất luận hắn muốn hay không. Hơn nữa, nàng hiểu rất rõ, Mộc Tử Tà đi lần này chính là muốn giết Vũ Thừa Ngạo.
Nàng đuổi tới Thiên Vũ Tông, trận giao chiến giữa Vũ Thừa Ngạo cùng Mộc Tử Tà đã tới lúc mấu chốt. Hai người kết giới lộn xộn, dùng thần hồn giao chiến, tiếng nói của nàng bọn họ nghe không thấy, Vũ Thừa Ngạo chung quy không phải đối thủ của Mộc Tử Tà.
Ngay lúc Mộc Tử Tà cho Vũ Thừa Ngạo một đòn trí mạng, Ninh Anh cường thế đột phá kết giới giữa hai người, ôm lấy phía sau Mộc Tử Tà, hơi thở Mộc Tử Tà hơi thở một tán, mà lúc này Vũ Thừa Ngạo nhanh chóng phản kích lại.
Ninh Anh lập tức xoay người, thay Mộc Tử Tà chặn lại một kích trí mạng kia. Nàng sắp lâm bồn, dù cho đã vận đủ khí toàn thân, vẫn không ngăn cản được một kích toàn lực của Vũ Thừa Ngạo. Ninh Anh trọng thương, sinh một ngày một đêm mới hạ sinh được nữ nhi.
Thời điểm nàng tỉnh lại, nhìn thấy không phải phụ thân hài tử của nàng, mà là Vũ Thừa Ngạo.
“Con của ta, trượng phu của ta đâu?” Ninh Anh ánh mắt lãnh trầm nhìn Vũ Thừa Ngạo.
“Hắn đưa theo nữ nhi nàng đi rồi, nhắn nàng không cần đi tìm hắn, duyên phận phu thê hai người đã hết.” Vũ Thừa Ngạo ngữ khí đạm mạc nói với nàng.
“Ngươi nói bậy!” Ninh Anh một chữ đều không tin, “Ngươi tốt nhất giết ta đi, nếu đợi ta dưỡng thương thế hảo, ta nếu như biết được ngươi làm bọn họ bị thương, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Nàng thiếu Vũ Thừa Ngạo, nàng tự mình trả hết, từ đây, bọn họ không còn ân tình.
“Ma hoàng thống ngự ma giới, ta đâu thể nào làm hắn bị thương, nếu không có nàng, ta chỉ sợ đã bị hắn làm hồn phi phách tán.” Vũ Thừa Ngạo bỏ lại những lời này liền rời đi.
Ninh Anh không còn nhìn thấy Vũ Thừa Ngạo, thẳng đến khi nàng bình phục sức khỏe trở về Ma tộc, chờ đợi nàng thế nhưng là Mộc Tử Tà đang tân hoan trong hôn lễ long trọng với người khác. Nàng không tin hết thảy, nàng chất vấn, nàng chỉ nhận được sự lạnh nhạt của hắn, cùng hắn ở Ma tộc đại chiến ba ngày ba đêm, cuối cùng nàng bại.
“Ngươi với ta phu thê tình đoạn, từ đây từ biệt.”
Đây là câu cuối cùng Mộc Tử Tà lưu lại cho Ninh Anh. Ninh Anh mang theo huyết anh kiếm thất hồn lạc phách rời khỏi Ma tộc, lại bị thế lực không biết tên tập kích, cuối cùng nàng bị bức bách đến nổ tan xác, bảo tồn một sợi thần hồn ở bên trong huyết anh kiếm, chôn sâu ngàn thước dưới mặt đất, mới tránh thoát kết cục hồn phi phách tán. Nhưng mà, không có bao lâu liền có người tới hạ phong ấn, từ đây thần hồn nàng lâm vào giấc ngủ triền niên.
Lại lần nữa tỉnh lại, chính là bị người Mẫn La Tông làm bừng tỉnh, mà phía trên huyết anh kiếm của nàng đã có ấn hồn khóa, ấn hồn khóa là năm đó Mộc Tử Tà tặng nàng huyết anh kiếm, nàng đưa lại cho Mộc Tử Tà làm tín vật đính ước……
****
Lời tác giả: Một vạn tự, câu chuyện này hiện tại mọi góc độ đều đến từ chính Ninh Anh.