Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1192: Chương 1192




“Ta muốn cùng A Trạm ra ngoại thành a.” Dạ Dao Quang cười nói, “A Trạm cũng không thể cả đời đều làm quan tại Đế đô được.”

“Có gì không thể?” Thái Tử Phi buột miệng thốt ra.

Dạ Dao Quang nghiêng đầu nhìn lại.

Thái Tử Phi chớp mắt: “Trong sách sử cũng có không ít tiền lệ như vậy.”

“Những người kia đều là xuất thân vương hầu, A Trạm xuất thân từ hộ nhà nghèo.” Dạ Dao Quang hiểu rõ ý Thái Tử Phi nên cười nói, “Hơn nữa ta cũng muốn đi ra ngoài nhiều một chút, hắn ở Đế đô mỗi ngày đều phải đợi đến đúng thời gian thì thượng triều, chờ đến khi tới nơi khác, hắn có thể đủ tự do. Với năng lực của hắn tất nhiên chỉ cần nửa ngày là có thể giải quyết hết công vụ trong ngày, đến lúc đó có thể cùng ta đi ngao du, thật tốt a.”

Nhìn bộ dáng cùng vẻ mặt khao khát của Dạ Dao Quang, Thái Tử Phi không khỏi lắc đầu cười: “Đúng là nếu Minh Duệ hầu tiếp nhận vị trí của Nhạc đại nhân, làm Cửu Châu tuần phủ, ngươi thật sự có thể đi khắp đại giang nam bắc.”

“Cái này tốt a, chờ đến khi A Trạm đã trải nghiệm đủ rồi, ta sẽ nói hắn đi xin vị trí này.” Dạ Dao Quang chớp chớp mắt với Thái Tử Phi.

Lần đầu tiên nghe nói tới chuyện này, nàng đã đặc biệt tâm đắc, đây thực sự là vừa có thể ngoạn nhạc lại có thể nhìn thấu cảnh trong thiên hạ, là một quan nghiêm vì dân, chuyện đúng thật vừa đẹp a.

Nhìn đôi mắt Dạ Dao Quang lấp lánh ánh sáng, Thái Tử Phi nhịn không được cười ra tiếng: “Ngươi a, đã hai mươi mấy tuổi gả làm vợ người, lại giống như tiểu nha đầu 11-12 tuổi, cứ hồn nhiên như vậy.”

“Đây đều do A Trạm sủng ra tới.” Dạ Dao Quang nét mặt toát lên ý cười sáng ngời giống như trăng non, “A Trạm nói, tâm vô ưu người bất lão, thanh xuân trường tồn.”

“Từng câu nói của phu nhân đều không rời hầu gia, lão nô sống cả đời này cũng chưa từng gặp qua đôi phu thê ân ái như phu nhân cùng hầu gia.” Quách ma ma nghe xong nhịn không được trêu ghẹo Dạ Dao Quang.

Dạ Dao Quang cũng không thẹn thùng, thản nhiên chấp nhận.

Ý cười khóe mắt Thái Tử Phi càng gia tăng, cùng Dạ Dao Quang đi dạo rồi trò chuyện nửa canh giờ cũng có chút mệt, liền quay trở lại phòng, để lại Dạ Dao Quang ở phủ đệ dùng bữa. Hơn nữa còn phái người đi thông báo cho Ôn Đình Trạm, cho nên tới buổi tối Ôn Đình Trạm cùng Tiêu Sĩ Duệ một đạo tới vương phủ.

Bữa tối có bốn người vãn bối bọn họ cùng Thái Tử Phi dùng bữa. Ăn xong Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm chỉ nán lại một chút rồi cùng Tiêu Sĩ Duệ đi gặp Độc Vương.

Độc Vương đáp ứng Ôn Đình Trạm luyện chế được giải dược, hắn hiện tại nóng vội muốn đi tìm thê tử, chờ đã có chút sốt ruột.

Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm thời điểm vào trong phòng, Độc Vương đang ngồi cạnh bàn, trong tay cầm dây thun buộc tóc đính đá quý, đồ ăn hắn không đụng tới, thất thần ngồi nhìn sợi dây, bọn họ tới gần cũng không phát hiện. Dạ Dao Quang nghĩ vật kia chắc chắn thê tử hắn để lại.

“Độc Vương.” Yên lặng một hồi lâu Ôn Đình Trạm mới lên tiếng.

Độc Vương lập tức đem sợi dây cất đi, nghiêng đầu nhìn về phía hai người: “Các ngươi tới rồi?”

“Chúng ta đã tới.” Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang ngồi ở bên cạnh Độc Vương.

“Ta muốn biết ta phải đi nơi nào mới có thể tìm phu nhân của ta.” Độc Vương có vẻ thực vội vàng.

Ôn Đình Trạm nhìn Dạ Dao Quang, Dạ Dao Quang từ trong lòng lấy ra ba tấm tường phù thông bảo: “Ta sẽ xem cho ngươi một quẻ, trong lòng ngươi cần phải chuyên chú nghĩ tới phu nhân ngươi.”

Đợi tới khi Độc Vương gật đầu, Dạ Dao Quang rải đồng tiền ra, sáu hào phân biệt lần lượt là Ba dương hai âm một dương.

Sắc mặt Dạ Dao Quang tức khắc ngưng trọng.

Thấy vậy, Độc Vương đứng bật dậy: “Mau nói cho ta, rốt cuộc ở nơi nào?”

Ánh mắt lướt nhìn qua Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang mới trầm giọng nói: “Đây là quẻ thứ 25 trong 64 quẻ —— quẻ Càn Khôn. Quẻ Càn Khôn chính là Càn thượng chấn hạ, Càn là trời, Chấn bởi lôi, hiện tượng trên trời xuất hiện sấm sét, chính là việc trái với mong đợi, tương lai có bất lợi. Nếu như tìm người, chỉ có ba chữ.”

“Ba chữ nào?” Độc Vương sắc mặt hơi trầm xuống.

“Không thể tìm.” Dạ Dao Quang môi nhẹ nhưng hữu lực nói ra ba chữ.

Độc Vương bỗng nhiên ngã ngồi xuống, ánh mắt không ngừng động, hiện ra sự lo lắng cùng chật vật trong lòng, thật lâu sau hắn mới dùng ánh mắt kiên định nhìn Dạ Dao Quang: “Nếu ta nhất quyết phải đi thì sao?”

“Lành ít dữ nhiều, tai bay vạ gió.” Dạ Dao Quang nghiêm túc.

Độc Vương sắc mặt xám lại, ánh mắt lãng đãng một hồi lâu mới chua xót cười: “Không có chuyện gì, dù sao ta cũng nợ nàng. Nếu lần này đi mà mất một mạng, vậy cũng coi như là ta đã trả hết cho sự thua thiệt của nàng.”

Nói xong Độc Vương liền đứng lên, hắn lại gần giá kệ trong góc tối lấy ra chiếc hộp sắt tầng trên cùng đem đưa cho Ôn Đình Trạm: “Đa tạ phu thê các ngươi cho ta biết được ta không có kẻ thù, ta lần này có thể đi mà không có về, chỉ sợ ngày sau cũng khó gặp lại phu thê các ngươi, nơi này chỉ có duy độc ta biết, mỗi một liều độc dược đều được ghi chú cách giải độc tương ứng, có một ít là độc môn ta tự mình luyện chế. Tâm huyết cả đời ta đều lưu tại đây, ta biết ngươi thông hiểu y lý, những thứ này đều không làm khó được ngươi, nhưng ta cũng có một việc thỉnh cầu.”

Phần lễ vật này có thể nói trân quý vô cùng, Ôn Đình Trạm nâng tay cung kính tiếp nhận rồi hỏi: “Mời nói.”

“Thứ này không thích hợp để ngươi kế thừa, người thế nhân đều chướng mắt với người luyện chế độc dược nhưng lại không biết thế gian này độc hại người nhưng cũng có thể cứu người. Ngày sau ngươi nếu gặp người thật tình yêu thích chế độc, nếu phẩm hạnh của hắn tốt, liền để hắn bái ở ta sư phụ, đem thứ này truyền cho hắn, đừng làm tâm huyết cả đời của ta cứ như vậy mai một.” Độc Vương giống như giao thác di chúc cho Ôn Đình Trạm.

Ôn Đình Trạm tôn kính thi lễ với Độc Vương: “Ta chắc chắn sẽ không phụ gửi gắm.”

Độc Vương vui mừng gật đầu, đối với Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm ôm quyền: “Cáo từ, nhị vị.”

Nói xong hắn liền nhanh chóng từ phòng tối lắc mình đi ra ngoài.

Dạ Dao Quang nhìn chiếc hộp sắt cực cao, bút ký cũng rất dày, trong lòng hơi có chút tiếc nuối không khỏi khẽ thở dài một hơi, Ôn Đình Trạm duỗi tay nắm lấy tay nàng, một tay ôm hộp tráp đi ra khỏi phòng, đối với Tiêu Sĩ Duệ nói: “Đem tất cả những vật còn sống trong phòng này hủy đi, những vật còn lại cứ lưu tại đây.”

Cũng coi như là một hồi lưu niệm.

Tiêu Sĩ Duệ gật đầu: “Ta phân phó người đi làm.”

Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm đi về phủ, chân đạp lên ánh trăng nhỏ vụn trên đường, lòng Dạ Dao Quang lòng có chút nặng nề, nàng nhìn Ôn Đình Trạm: “A Trạm, chàng đã biết sự tình Độc Vương cùng thê tử hắn sao?”

Dưới ánh trăng, Ôn Đình Trạm hơi nghiêng đầu, nửa khuôn mặt hắn ẩn trong bóng tối: “Đây là Độc Vương chính mình gieo nhân quả……”

Độc Vương sinh ra ở Dược Cốc, là con trai duy nhất của Dược Cốc cốc chủ, bởi vì hắn trời sinh tính tình cổ quái, không thích học y ngược lại thích chế độc, đối với độc dược còn là sự yêu thích tới điên cuồng, ngay cả thành hôn cũng là cha mẹ sắp đặt, cưới ai đối với hắn cũng không quan trọng.

Cha mẹ hắn cố tình để hắn cưới một nữ tử cương trực, nữ tử này một lòng muốn biết độc vật rốt cuộc tốt đến mức nào, có đáng giá để phu quân nàng chỉ dành cho nàng ánh nhìn khinh thường, vì thế nàng bắt đầu thâm nhập nghiên cứu độc dược.

Để khiến cho phu quân chú ý, nàng bắt đầu chế độc, chế ra loại độc cực kỳ quỷ dị phức tạp, làm Độc Vương tới giải, rốt cuộc ánh mắt Độc Vương từ những thứ nàng luyện chế dần dần chuyển lên người nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.