Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1205: Chương 1205




Trong viện một mảnh đen nhánh, chỉ có ánh trăng hơi mỏng ẩn hiện phía sau tầng mây, ánh sáng nhìn rất hắc ám, nhưng với tu vi của Dạ Dao Quang cùng công lực của Ôn Đình Trạm, cả hai đều có thể nhìn trong bóng tối.

Cho nên, bọn họ rõ ràng nhìn thấy một phụ nữ đẫy đà xuất hiện chậm rãi phiêu ra tới cửa phòng. Nói phiêu cũng không đúng, nàng bước đi nhưng lại không phát ra tiếng động, ngay cả Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm đều nghe không thấy thanh âm, nàng ta cứ thế rời khỏi toài nhà Vương thị.

Xem ra đây là muốn đi kiếm ăn.

Dạ Dao Quang kéo Ôn Đình Trạm lặng yên đi theo phía sau, tới địa điểm Vương thị định sẵn, đang chuẩn bị đẩy cửa phòng, Dạ Dao Quang vừa nghe được nhà kia có trẻ mới sinh khóc nháo, Thiên lân trong tay áo bay vọt đi, treo trên đỉnh đầu Vương thị, tức khắc thân thể nàng ta cứng đờ.

Dạ Dao Quang thủ quyết biến ảo, từng luồng khí âm sát đang chèn ép Vương thị được nàng chế trụ. Cánh tay vung lên, thân mình thả người một cái hướng tới phía ngoài nhà bay vút đi, kéo Thiên lân, mà Thiên lân trực tiếp kéo Vương thị tới nơi hoang vu không bóng người.

Phanh!

Dạ Dao Quang thô bạo đem Vương thị ném lên mặt cỏ dưới đất. Vương thị còn không kịp phản kháng, nàng lại tiếp tục vận đủ khí Ngũ hành nhanh chóng treo ở trên đỉnh đầu Vương thị. Từng luồng khí Ngũ hành quanh quẩn mà ra, liền thấy khuôn mặt Vương thị ở dưới khí lực của Dạ Dao Quang trở nên vặn vẹo. Vặn vẹo một lúc liền xuất hiện bóng dáng một khuôn mặt khác lạ không thuộc về Vương thị.

“Một con tiểu quỷ mà cũng dám giãy giụa!” Dạ Dao Quang nhanh chóng nắm chặt năm ngón tay, cỗ khí Ngũ hành càng thêm hồn hậu tản ra, tức khắc Vương thị thân mình cứng đờ, con quỷ kia bị Dạ Dao Quang từ rút ra từ trong cơ thể Vương thị. Nhìn thấy rõ ràng bộ dáng của con quỷ này, Dạ Dao Quang nhíu mày, “Một con quỷ nam, thế nhưng bám vào cơ thể của phụ nữ!”

“Tiên tử tha mạng, tiên tử tha mạng a!” Quỷ hồn kia lập tức run bần bật.

“Tha cho ngươi?, chắc chắn không có khả năng này. Ngươi mau đem sự tình từ đầu đến cuối kể toàn bộ, ta còn có thể cho ngươi một cái chết thống khoái!” Quỷ hồn này thực rõ ràng không sạch sẽ, Dạ Dao Quang không có khả năng buông tha nó.

Quỷ hồn kia vừa nghe, bỗng chốc hai mắt biến xanh lục, hai luồng ánh sáng như ám khí phóng tới Dạ Dao Quang. Dạ Dao Quang hừ nhẹ một tiếng, tay phất một cái liền dễ như trở bàn tay hóa giải công kích. Tay kia của nàng động tác ném mạnh, ba đạo kim quang chợt lóe ra, con quỷ hồn kia liền bị huyền phù ở giữa không trung như đóng đinh lại ở trong hư không.

“Ngươi là muốn tìm chết?” Gióng nói Dạ Dao Quang gằn xuống.

“Ta nói, ta nói, ta nói!” Quỷ hồn lúc này mới biết mình không có khả năng trốn, vì thế cuống quít nói, “Ta là lưu dân chết đói trong nạn đói vài thập niên trước, không biết vì sao vẫn luôn ở bờ sông trong thôn trong phiêu đãng, ta cũng không biết ta phiêu đãng bao lâu……”

Nó nhìn thấy những người qua lại ở đây không ít, nhưng nó lại đụng không tới được bọn họ. Nó cũng không biết nó sẽ như vậy bao lâu, nó là một con quỷ chết đói mà không phải thủy quỷ, không có bản lĩnh tìm kiếm kẻ chết thay. Thẳng đến một ngày kia nó gặp gỡ Vương thị, Vương thị bởi vì trong nhà quá nghèo, nàng muốn hiếu kính mẹ chồng, hỗ trợ trượng phu, cho nên vẫn luôn khắt khe với chính mình. Thời điểm giặt quần áo bên bờ sông liền ngất đi, rơi xuống lòng sông, nó cũng không biết nó như thế nào bám được vào thân thể Vương thị, khi đó Vương thị vừa lúc có thai. Nó là một con quỷ chết đói a, ăn như thế nào cũng cảm thấy không đủ no.

Cũng may bởi vì Vương thị có thai, mẫu tử Tằng gia đều lấy phần lương thực của mình để cho nàng, nó đi theo cũng được thơm lây. Ban đầu nó vẫn luôn không thể điều khiển thân thể Vương thị, thẳng đến ngày Vương thị hạ sinh. Vương thị kỳ thật sinh ra một đôi song sinh, nhưng bởi vì cơ thể Vương thị suy nhược, vừa sinh ra đứa trẻ thứ hai thì cả mẹ và con cùng đi đời nhà ma, nó liền thành công tiếp nhận thân thể này.

Nguyên bản nó chỉ là quá đói, dù ăn sạch sẽ đồ của Tằng gia cũng vẫn ngăn không được cơn đói khát. Nhìn hai đứa nhỏ nằm bên cạnh tản ra một mùi hương thu hút mà người khác không ngửi tháy, nó đã cực lực khắc chế, cuối cùng vẫn là không nhịn được, đem đứa trẻ vừa mới tắt thở mà ăn. Nó vừa mới ăn xong, lão thái bà Tằng gia chạy vào, thấy một màn như vậy vì thế liền sợ tới mức mất hồn.

Nói đến cũng kỳ quái, sau khi ăn hài tử kia thì không còn cảm thấy đói bụng, thẳng đến ngày hôm nay nó mới lại có cảm giác đói khát khó nhịn, nhưng nếu đem đứa nhỏ còn lại ăn nốt, kia chẳng phải là lòi đuôi sao, cho nên nó mới tính toán đi tìm mục tiêu khác, lại không có nghĩ đến trực tiếp đụng phải Dạ Dao Quang.

“Ngươi thật là đáng chết!” Dạ Dao Quang vừa mới mang thai, nàng nghe được sự tình như vậy, căn bản không thể chịu đựng được tức giận bùng phát, khí Ngũ hành đã ngưng tụ ở lòng bàn tay.

Ôn Đình Trạm nhanh chóng tiến lên ngăn lại nàng: “Dao Dao, bình tĩnh chút. Vương thị còn chưa qua đầu thất, ân oán của nàng ấy để tự nàng ấy đi kết thúc.”

Dạ Dao Quang lúc này mới nhanh chóng lấy lại tinh thần, Vương thị phải qua hết ngày hôm nay mới đủ bảy ngày. Hồn phách của nàng hẳn chưa tan đi toàn bộ, chỉ là cũng không ngưng tụ được trọn vẹn. Dạ Dao Quang nhìn nữ nhân ngã trên mặt đất.

Dạ Dao Quanh nhanh chóng kết ấn vận khí, đem thần hồn còn sót lại của Vương thị ngưng tụ lại rồi dựng lên, rất nhanh hồn Vương thị liền từ thân thể của nàng đi ra. Nàng không ngừng khóc lóc, quỷ không có nước mắt, nhưng thanh âm của nàng vẫn có thể nghe ra tràn đầy thê lương cùng bất lực.

“Ta chỉ có thể đưa ngươi vào luân hồi.” Vương thị là do lúc sinh mà chết, cái chết của nàng cùng quỷ đói không liên quan, Dạ Dao Quang chỉ có thể đưa nàng vào luân hồi.

“Ta…… Ta muốn gặp, con của ta, cha mẹ ta, bà bà, còn có A Quý……” Vương thị mặc dù làm quỷ cũng là một con quỷ khiếp nhược.

Dạ Dao Quang nhíu mày: “Ta có thể đáp ứng yêu cầu của ngươi, cũng có thể làm ngươi tiến vào trong mộng của bọn họ, ngươi hãy nói hết di ngôn một lần.”

“Cảm ơn, cảm ơn……” Vương thị quỳ gối trước mặt Dạ Dao Quang cảm kích.

“Con quỷ này ngươi tính toán như thế nào?” Dạ Dao Quang chỉ vào quỷ chết đói.

Vương thị tức khắc bạo phát lệ khí, nàng hẳn đã biết chuyện con quỷ ăn một hài tử của nàng. Tuy rằng hài tử kia sinh ra hơi thở cũng chỉ còn thoi thóp, nhà bọn họ căn bản cứu cũng không sống được, nhưng dù thế nào thì vẫn là con nàng!

“Ta, ta muốn ăn nó!” Vương thị hận không thể đem quỷ đói ăn tươi nuốt sống.

“Được, ta thành toàn cho ngươi.” Dạ Dao Quang tay vừa chuyển, thu hồi đồng tiền, đem quỷ chết dói xách tới trước mặt Vương thị.

Vương thị không nói hai lời liền tiến tới, dưới tiếng kêu thảm thiết của con quỷ chết đói, đem hồn phách nó từng ngụm nuốt vào trong bụng. Quỷ ăn quỷ, cũng không phải tội nghiệt, còn có thể chấm dứt khúc mắc của Vương thị.

Sau đó, Dạ Dao Quang đưa theo Vương thị đi nhìn hài tử của nàng, nhìn nàng quyến luyến không muốn rời đi, Dạ Dao Quang tiến lên nhìn tướng mạo của đứa trẻ rồi nói với nàng: “Nhóc con này có lẽ được thừa phúc của ngươi, nó sẽ thoát khỏi mệnh nghèo đói.”

Vương thị nghe xong vui mừng quá đỗi, nàng nếu không phải bởi vì quá mà té ngã vào sông, chọc phải con quỷ chết đói như vậy, bà bà cũng sẽ không bị dọa đến mất hồn. Nàng quá sợ hãi sự bần cùng, không có vui mừng bằng việc nàng nghe được con trai của nàng sẽ không tiếp tục số kiếp nghèo khổ như nàng.

“Nếu, nếu ta chịu kiếp nạn này lại có thể đổi lấy phúc báo cho hắn, đáng giá… đáng giá……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.