Quái Phi Thiên Hạ

Chương 864: Chương 864




Nhìn Dạ Dao Quang phản ứng theo bản năng như vậy, Ôn Đình Trạm trong lòng ngọt ngào, vì thế tiếp tục lộ ra bộ dáng vô cùng ủy khuất, còn đếm trên đầu ngón tay: “Có ngự sử trung thừa, có Hàn Lâm viện chưởng viện học sĩ, có bí các đại học sĩ, còn có sáu khoa cấp sự trung, bọn họ đều hợp nhau đến bắt nạt ta...”

Nhìn Ôn Đình Trạm bắt đầu lộ ra thần sắc đầy ủy khuất của mình, Ấu Ly liền mang theo bọn hạ nhân chạy nhanh đi, thiếu gia anh minh thông tuệ nhà bọn họ lại muốn bắt đầu làm nũng.

Cho nên, Dạ Dao Quang xem bộ dáng bị bức đến tội nghiệp này của Ôn Đình Trạm, một bụng lửa bỗng chốc đã bị hắn dập tắt, cúi người duỗi tay áp vào hai bên má Ôn Đình Trạm: “Cho chàng giả vờ đáng thương đó.”

“Vi phu cần gì giả vờ đáng thương? Vi phu thật sự rất đáng thương mà.” Ôn Đình Trạm cũng không tránh né tay của Dạ Dao Quang, cứ như vậy tùy ý nàng chà đạp, đôi mắt tối đen liếc nhìn Dạ Dao Quang.

“Thôi đi, muội còn không biết chàng sao.” Dạ Dao Quang nới lỏng tay, lại cắn một miếng dưa hấu nuốt vào, “Chàng làm việc xưa nay là chu toàn không ai theo kịp, điểm này là chắc chắn. Đã nghĩ đến được, chàng tất nhiên có kế sách ứng đối.”

“Nếu như ta không có biện pháp ứng đối, Dao Dao sẽ làm như thế nào?” Ôn Đình Trạm đưa tay chống cằm, ánh mắt khát vọng nhìn Dạ Dao Quang.

“Không có a, vậy ta sẽ xuất mã.” Dạ Dao Quang chống cằm bắt chước Ôn Đình Trạm.

“Phu nhân làm thế nào để lấy lại công đạo cho vi phu?” Ôn Đình Trạm chớp chớp mắt nhìn Dạ Dao Quang.

Dạ Dao Quang vươn tay đẩy khuôn mặt yêu nghiệt muốn câu đi linh hồn này của cô ra xa một chút, nàng sợ nàng giữa ban ngày ban mặt, nhịn không được làm chuyện xấu, nắm đấm duỗi đến trước mặt Ôn Đình Trạm: “Phu nhân của chàng thích đơn giản và bạo lực, gọn gàng dứt khoát chút! Ta liền buổi tối đi tới nhà bọn họ, bên gối thổi một cỗ âm phong. Thiên lân nuốt rất nhiều khí Âm sát, để nó phun ra một chút. Người này a, chính là bản thân họ không may mắn, họ chỉ có thể ăn củ cái muối và lo lắng không ngừng, đợi đến khi bọn họ một đám ốc còn không mang nổi mình ốc, không còn nơi nào khác để bấu víu, ta cam đoan không quá ba ngày, bọn họ sẽ thay đổi giọng điệu, đối với chàng mà ca công tụng đức.”

“Thật sự là kỳ diệu!” Ôn Đình Trạm vỗ tay, “Ta nên tìm phu nhân che chở sớm hơn.”

“Được rồi, đừng đùa bỡn muội nữa.” Dạ Dao Quang đẩy Ôn Đình Trạm nói, “Chàng làm sao ứng phó với đám người đó.”

“Phu nhân, trên thực tế vi phu thật sự cái gì cũng chưa từng làm, hơn nữa hiện bây giờ cũng không tính toán kế sách để ứng phó.” Ôn Đình Trạm vẫn chớp ánh mắt như cũ.

Dạ Dao Quang nhíu mày, không nghĩ ra Ôn Đình Trạm thông minh trong đầu đang tính toán cái gì, gặp Ôn Đình Trạm không nói, tròng mắt nàng vừa chuyển liền đứng lên: “Có ngự sử trung thừa, có Hàn Lâm viện chưởng viện học sĩ, có bí các đại học sĩ, còn có sáu khoa cấp sự trung phải không? Cũng không cần chờ buổi tối, ta lúc này phải đi cho bọn hắn giáo dục một khóa tốt nhất, làm cho bọn họ hiểu biết hiểu biết hoa hồng tại sao lại có màu đỏ!”

Ôn Đình Trạm giữ lấy một tay Dạ Dao Quang kéo đến, ôm thật chặt nàng, đem cằm đặt ở trên trán của nàng, hắn ôn hòa thanh âm lưu luyến mà tình thâm sâu: “Ta sao có thể để phu nhân vì ta bôn ba? Lấy phu nhân về nhà, đó là muốn nàng yên vui không âu lo, hưởng hạnh phúc, há có thể để nàng ưu phiền.”

“Lại nói ngọt, chàng nghĩ miệng chàng là mật ong à.” Dạ Dao Quang tức giận liếc.

“Mật ong? Thật không, phu nhân không ngại, lại đây nếm thử.” Ôn Đình Trạm nói xong, liền đem môi hung hăng dán chặt.

Ngày hè oi ả ánh mặt trời mãnh liệt, đóa hoa kiều diễm cũng không chịu nổi sức nóng như lửa như vậy, đầu nhỏ thẹn thùng buông xuống.

Cảm thấy ăn đậu phụ của Dạ Dao Quang đủ rồi, Ôn Đình Trạm mới lôi kéo nàng đi thư phòng. Đưa một cái tráp cho Dạ Diêu Quang, mặt trên tráp có phong thư giấy niêm phong, còn chưa có bị mở ra, đây là hoàng đế sở ban mới có, trừ người được ban, những người khác nếu tự ý mở ra là tội lớn.

Ôn Đình Trạm đem giấy niêm phong xé mở, Dạ Dao Quang ở dưới ánh mắt của hắn đem tráp mở ra, lớp bên trên là vàng thỏi, một căn khoảng hai mươi hai thỏi, tổng cộng năm căn; Tầng thứ hai chính là trân châu trắng lớn nhỏ, tổng cộng có chín viên.

“Bệ hạ thật sự không tiếc a.” Dạ Dao Quang cầm lấy trân châu lên nhìn. Trân châu lớn như vậy, mượt mà như vậy cũng không có nhiều, “Cũng chính là chàng chẳng những không có chịu phạt ngược lại còn được thưởng?”

“Nhưng ta là thay bệ hạ đổi lấy trăm vạn lượng của trộm cướp, bệ hạ tự nhiên muốn ban thưởng cho ta.” Ôn Đình Trạm thuận thế ôm ngang thắt lưng Dạ Dao Quang thắt lưng, “Mặt khác, ngày mai ta liền không còn là trợ giảng học sĩ nữa rồi.”

“A, còn thăng quan?” Dạ Dao Quang nghiêng đầu, “Nói nói, Ôn đại nhân lại phát tài chỗ nào rồi?”

“Thông chính ti tham nghị.” Ôn Đình Trạm cười nói.

“Thăng liền ngũ phẩm, Ôn đại nhân trợ giảng học sĩ còn làm chưa đầy một tháng, có phải hay không thăng quá nhanh?” Dạ Dao Quang cũng người từng đọc sách, ở học viện đợi nhiều năm như vậy, nghe tiên sinh kể nhiều về chuyện xưa, tự nhiên là có hiểu biết quan hàm cấp bậc.

“Mau sao?” Ôn Đình Trạm nhíu mày, “Còn chưa đủ.”

Hắn phải nhanh chóng hơn, để thê tử gả cho hắn lúc hắn ở vị trí cao. Tuy rằng, biết nàng không coi trọng việc này, hắn muốn cho cô mọi thứ hắn có thể cho cô.

Dạ Dao Quang tự nhiên là không có nghĩ đến điều này, mà là hiểu rõ bệ hạ dụng ý. Thông chính ti nắm mệnh lệnh của hoàng thượng, hiểu rõ tình hình bên dưới, nghiên cứu và ghi chép công văn, trần thuật tấu từ tứ phương, trần tình khiếu nại cùng quân tình, thiên tai chính sự. Cũng nắm chịu trong ngoài các tấu chương sơ, khiếu nại bị đình trệ trệ, hoặc cáo không hợp pháp chờ xử lý.

Hàn Lâm viện chưởng viện học sĩ đều buộc tội Ôn Đình Trạm, như vậy Ôn Đình Trạm liền thích hợp ở lại Hàn Lâm viện làm trợ giảng học sĩ, mà Ôn Đình Trạm lần này lộ khả năng phá án, nhường bệ hạ động tâm người tài, lọt vào thông chính ti, ngày sau nhúng tay vào các vụ án tại Đế Đô cũng càng thuận lợi.

“Chàng còn nói chàng cái gì đều chưa từng làm.” Dạ Dao Quang dùng khuỷu tay đụng một chút Ôn Đình Trạm, “Chàng là như thế nào đều chưa từng làm, bệ hạ như thế nào thiên vị chàng như vậy?”

“Từ ngày ta giao Diệp Phụ Duyên bọn họ thu thập chứng cứ giao cho Đại Lý tự, liền thật sự không từng làm chuyện gì khác.” Ôn Đình Trạm cam đoan.

“Chuyện gì đang xảy ra?” Dạ Dao Quang cầm trong tay tráp than ở trước mặt Ôn Đình Trạm, xong nàng lại nói, “Làm sao có thể có nhiều người như vậy buộc tội chàng?”

Mặc dù Ôn Đình Trạm đã nhìn ra, mà Dao Dao nhà hắn cuối cùng hỏi ra vấn đề này, Ôn Đình Trạm vội vàng nói: “Tất nhiên là có người xúi giục.”

“Ai?”

“Những người này cùng Đơn gia giao tình thâm hậu chiếm đa số.” Ôn Đình Trạm nói phi thường uyển chuyển.

“Đơn Cửu Từ.” Dạ Dao Quang lập tức liền hiểu rõ, tuy rằng là đối thủ chính trị, nhưng nhân tâm đều là sự thiên vị, Dạ Dao Quang tự nhiên không có cảm tình cùng người đối lập với Ôn Đình Trạm, vì thế chân mày cau lại.

Đạt tới mục đích mong muốn của chính mình, Ôn Đình Trạm mới mỉm cười nói: “Đừng nhíu mày, ta không phải đang đứng trước mặt nàng rất tốt sao, còn được thăng quan.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.