Quái Phi Thiên Hạ

Chương 877: Chương 877




Dạ Dao Quang nhìn Ôn Đình Trạm, cũng trầm mặc gật đầu.

Con quỷ huynh đệ trong cơ thể Ninh An Vương dùng đôi mắt xanh thẳm lẳng lặng nhìn phu thê bọn họ, chợt nói: “Nếu là ta chỉ cho Ôn phu nhân một cơ hội vào tối nay, sẽ làm như thế nào?”

“A!” Ôn Đình Trạm cười lạnh nói, “Đây là ân oán giữa ngươi cùng Ninh An Vương, cùng phu thê chúng ta không quan hệ, nếu là lương tri của ngươi chỉ có như vậy, cũng là quyền lợi của ngươi.”

Ninh An Vương đứng lên, thâm trầm nhìn Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm, không nói thêm lời nào rời khỏi.

Đợi đến hắn đi rồi, Dạ Dao Quang mới hỏi: “Chàng vì sao phải ngăn trở, kỳ thực tối nay cũng có thể làm.”

“Không phải thời điểm này, ta không nghĩ sẽ để nàng bại lộ.” Ôn Đình Trạm sắc mặt ngưng trọng nói.

“Chàng là cảm thấy người tìm tới Ninh An Vương khả nghi?”

Kỳ thực Dạ Dao Quang cũng có chút hoài nghi, bọn họ vừa mới nhận thấy sau lưng có một bàn tay vô hình. Có rất nhiều chuyện phát sinh, mục đích liền là vì hoàng triều đảo điên. Mà Ninh An Vương tìm đến cửa, Dạ Dao Quang biết, bất luận là người tu luyện chính thống đều không có khả năng nhận lời làm cho huynh đệ Ninh An Vương cùng tồn tại, hoặc là hao hết tâm lực nặn lại chân thân cho huynh đệ quỷ của Ninh An Vương, đây là đắc tội nghiệt rất lớn.

Thế gian này nơi nào có nhiều như vậy tà môn tà phái, lại vừa đúng coi trọng Ninh An Vương. Mục đích trợ giúp Ninh An Vương là gì? Chẳng qua Ninh An Vương chính là thân vương, là bệ hạ thân tử, quyền cao trong tay.

“Người phải làm là bọn hắn.” Ôn Đình Trạm gật đầu, “Bọn họ đã tìm đến Ninh An Vương, tất nhiên là nắm giữ Ninh An Vương động tĩnh, hôm nay Ninh An Vương tới tìm muội giải quyết con quỷ trong thân thể Ninh An Vương, bọn họ tự nhiên hoài nghi muội. Tuy là thân phận của muội không phải bí mật, mà lúc này không nên làm cho bọn họ biết muội là kình địch của bọn hắn. Hơn nữa, ta cũng có ý giữ lại hắn.”

“Chàng vốn định cùng Ninh An Vương hợp tác, để Ninh An Vương làm quân cờ, đưa người sau lưng ra?” Dạ Dao Quang lập tức liền hiểu rõ Ôn Đình Trạm tâm tư, vì thế nhíu mày nói, “Có thể tin hắn sao?”

Quỷ huynh đệ kia của Ninh An Vương, theo Dạ Dao Quang là mâu thuẫn, tùy khả năng có thể động vào, hơn nữa hắn có thể có chút thống hận hoàng quyền. Uyển phi nếu không phải vì quyền thế, nào đến nỗi lúc hắn sinh ra liền giết chết hắn, Dạ Dao Quang cảm thấy lưu lại hắn chính là một quả bom hẹn giờ.

“Chỉ cần Ninh An Vương một ngày, có thể nắm giữ được hắn.” Ôn Đình Trạm cười nói, “Hắn hôm nay nguyện ý vì Ninh An Vương mà để muội siêu độ, đủ để chứng minh Ninh An Vương đối với hắn mà nói phân lượng rất nặng.”

“Được rồi, muội tin tưởng cách nhìn người của chàng, không phải, cách nhìn quỷ mới đúng.” Dạ Dao Quang nói xong chính mình cũng nhịn không được liền vui vẻ.

“Hiện giờ không còn sớm, sớm đi nghỉ, muội ngày mai còn phải khởi hành.” Ôn Đình Trạm ôn hòa dặn dò Dạ Dao Quang, đem Dạ Dao Quang tiễn về phòng, sau đó đi tới thư phòng của mình.

Dạ Dao Quang lại mượn ánh trăng thêu thùa một chút, làm một cái đai lưng cho Ôn Đình Trạm, hoàn thành trọn bộ xiêm y bày ra. Thấy Ôn Đình Trạm tựa hồ còn chưa có tính toán tắt đèn ngủ, đem xiêm y giao cho Nghi Ninh, phân phó nàng ngày mai làm cho sạch sẽ lại rồi giao cho Ôn Đình Trạm. Tiện đường nàng đi tới phòng bếp nhìn xem đã tắt lửa hay chưa, làm cho Ôn Đình Trạm chút điểm tâm khuya.

Đợi đến khi tận mắt nhìn thấy Vương Lâm đêm bữa ăn khuya cho Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang mới đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Dạ Dao Quang liền mang theo Liên Sơn đi Qua Vụ Hải, Ôn Đình Trạm tự mình đưa bọn họ ra cửa lớn, Càn Dương vẻ mặt bất hạnh bĩu môi.

“Ở nhà chờ cho tốt, qua mấy ngày nữa cùng A Trạm tới tìm ta.” Dạ Dao Quang không khỏi dặn dò hắn một tiếng, “Gần đây Đế Đô không yên ổn, nếu A Trạm không ở nhà, ngươi cố hết sức đừng ra cửa.”

Kỳ thực giữ Càn Dương lại, Dạ Dao Quang cũng an tâm một ít. Càn Dương tu vi không thấp, đối phương mặc dù có tu vi còn cao hơn nàng, nhưng tại Đế Đô này bọn họ đã lựa chọn giấu tại nơi bí mật gần đó, tất nhiên sẽ không làm ra động tĩnh nháo loạn, liền để Càn Dương bảo hộ Ôn Đình Trạm cũng tốt.

Phân phó xong, Dạ Dao Quang nhìn Ôn Đình Trạm, liền mang theo Kim Tử cùng Liên Sơn ra khỏi cửa thành. Ra tận ngoài thành mới thả Thiên lân ra, mang theo một người một hầu chạy nhanh về phía Qua Vụ Hải.

Từ Đế Đô tới Qua Vụ Hải qua lộ trình ba ngàn dặm, Dạ Dao Quang tu vi tới luyện hư kỳ, thời điểm tới Qua Vụ Hải cũng là ban đêm, bởi vì Dạ Dao Quang sớm đã đưa tin cho Qua Vô Âm, cho nên nàng vừa mới tiến vào Qua Vụ Hải, Qua Vô Âm liền đã ra đón.

“Dao Quang, muội có thấy không, ta nhận được tin của muội, chờ muội đến mỗi ngày, muội có thấy tỷ tỷ như ta quá tốt hay không.” Qua Vô Âm trừng mắt nhìn Dạ Dao Quang, liền thân mật kéo nàng, đưa nàng vào Qua Vụ Hải.

Trên đường đi, Dạ Dao Quang cuối cùng hiểu rõ vì sao lại tên là Qua Vụ Hải, bởi vì đảo nhỏ này bốn phía, mặc dù là ban đêm, cũng có thể thấy sương mù đen cuốn đầy chân các ngọn đèn. Hơn nữa càng xâm nhập sâu, sương mù lượn lờ lại càng dày đặc. Hơn nữa Dạ Dao Quang phát hiện trong đó, bên trong đám sương mù này bày ra một số trận pháp. Qua Vụ Hải tuy rằng không hiểm trở giống như Duyên Sinh quan cùng với Phiêu Mạc tiên tông, nhưng nếu muốn xâm lấn cũng thật rất khó khăn.

Lướt qua đám sương mù ngoài rừng rậm rạp, liền nhìn thấy những kiến trúc màu trắng của Qua Vụ Hải. Các dãy nhà đều xếp hình tròn. Tiến sau vào bên trong, liền nhìn đến một quảng trường địa phương có bốn trụ cong hình vuông chọc lên tận trời giống như những chiếc răng nanh.

“Đây là khu vực tỷ võ. Đệ tử Qua Vụ Hải mỗi một năm đều phải tỷ thí, bối phận cao thấy của các đệ tử tùy từng thời điểm thay đổi, điều này để chắc chắn rằng đệ tử Qua Vụ Hải tu luyện đúng tiêu chuẩn.” Qua Vô Âm giới thiệu cho Dạ Dao Quang, sau đó chỉ vào sau khu tỷ võ, “Kia là một tòa tháp, là Tháp Đinh Hải của Qua Vụ Hải, bên trong thờ phụng linh bài tổ tiên Qua Vụ Hải, còn có tài bảo ngàn năm của Qua Vụ Hải, chỉ có tông chủ mới có thể vào, tổ mẫu của ta cùng tông chủ phu nhân cũng không thể xâm nhập.”

“Tòa tháp kia rất đẹp mắt.” Có chút giống Phật miếu, màu trắng hình tròn, tô văn màu vàng, mà Dạ Dao Quang cảm nhận được một cỗ lực lượng mạnh mẽ tựa hồ di chuyển ở bên trong.

“Ta có một lần nghe tổ phụ khi say nói, bên trong tựa hồ có thủy linh châu.” Qua Vô Âm sát vào bên tai Dạ Dao Quang thấp giọng nói.

“Tỷ không sợ ta có ý đồ xấu ư.” Dạ Dao Quang trợn mắt nhìn nàng, khó trách nàng cảm thấy cổ lực lượng này rất thoải mái, hơn nữa nàng tựa hồ cảm thấy không ảnh hưởng gì tới mình, nguyên lai là một trong bảy viên linh châu.

“Muội ở đâu tìm được viên thủy linh châu kia?” Qua Vô Âm lơ đễnh nói, từ lúc phát sinh sự việc ở Bồng Lai đảo, trên người Dạ Dao Quang có Tử linh châu là chuyện bọn họ đều biết. Tử linh châu chính là bảy linh châu đứng đầu, có được Tử linh châu liền căn bản không cần thiết Thủy linh châu.

“Bảo vật có ai ngại nhiều chứ?” Dạ Dao Quang nói một nửa, liền dừng lại, bởi vì nàng nhìn thấy ba đạo ảnh đang đi tới. Đi tới là người Dạ Dao Quang đã gặp qua ở Duyên Sinh quan, Dương Tinh Tinh, bụng nàng cao ngất, đi theo phía sau là hai nha hoàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.