Quái Phi Thiên Hạ

Chương 925: Chương 925




Sáng sớm ngày hôm sau, Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang còn chưa có tỉnh ngủ, Nguyên Dịch đã tìm tới cửa.

Nhìn khuôn mặt hắn trầm xuống, cả người mang theo một cổ khí lạnh, quần áo hành tẩu phần phật tung bay, Dạ Dao Quang không khỏi giương mi: “Nguyên thiếu gia sáng sớm thế này, liền như vậy hùng hổ, đây là tới cửa khởi binh vấn tội sao?”

“Khởi binh vấn tội?” Nguyên dịch đứng trước mặt đôi vợ chồng, ánh mắt hắn thâm trầm dừng ở trên người Ôn Đình Trạm, “Bản tôn là đã xem thường Kỳ Úc công tử, quả nhiên là không ra tay thì thôi, khi ra tay liền chế địch ngàn dặm. Hảo thủ đoạn, hảo mưu kế.”

“Nguyên công tử đến đây, là để khen tặng bản quan sao?” Ôn Đình Trạm đạm thanh hỏi.

“Không phải khen tặng, mà là chúc mừng.” Nguyên dịch mặt lạnh nói, “Chúc mừng Ôn đại nhân, dễ dàng đem nguyên nhân cái chết của Thái Tử đẩy ra.”

Cái chết của Minh Đức Thái Tử quan trọng như thế nào, động thái của Nguyên Dịch không chỉ khiến Ôn Đình Trạm thân vào hiểm cảnh, mượn đao giết người, còn làm những người khác coi Ôn Đình Trạm là mục tiêu cần giải quyết, đây là hậu chiêu. Hắn nguyên bản cho rằng sự tình liên quan tới Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm nhất định sẽ không đứng nhìn bàng quan, còn cố ý tinh chọn vạn tuyển tìm một nữ quỷ đưa vào tay Dạ Dao Quang.

Mà Ôn Đình Trạm cũng đích xác không có khoanh tay đứng nhìn, chỉ là hắn không nghĩ tới Ôn Đình Trạm cũng dám dùng biện pháp lớn mật như vậy đem cái chết của Minh Đức Thái Tử ra ngoài ánh sáng, kể từ đó chiêu mà hắn chuẩn bị sau cũng không có mang ra dùng, bởi đã không còn tác dụng.

“Ta cũng đa tạ Nguyên công tử, đã tặng một phần công đức.” Ôn Đình Trạm không ôn không hỏa nói, tuy rằng không lấy được dù chỉ một công đức từ nữ quỷ kia, nhưng độ hóa một ác quỷ, với Dạ Dao Quang mà nói chính là một phần công tích.

“Ôn đại nhân đáp lễ, bản tôn xin thu nhận. Ôn đại nhân, sau này chúng ta cộng sự, còn thỉnh On đại nhân chỉ giáo nhiều hơn.” Nguyên Dịch cười như không cười nói.

“Rửa mắt mong chờ.” Ôn Đình Trạm giản lược đưa ra bốn chữ, “Nếu là Nguyên công tử không có việc khác, bản quan xin phép đi nghỉ ngơi tắm gội, muốn đưa nội tử đi thôn trang thượng du nhạc, không tiện chiêu đãi Nguyên công tử.”

Nguyên Dịch ánh mắt ý vị không rõ nhìn Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm, xoay người đi.

Chờ Nguyên Dịch rời khỏi, Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm ngồi trên xe ngựa đi thôn trang mới buồn bực hỏi: “Hắn hoà giải cùng chàng? Đây là ý gì?”

“Ta nói rồi, hắn tất nhiên phải đích thân ra mặt vì Nguyên gia chính danh, mới có thể đủ rửa sạch tội.” Ôn Đình Trạm cầm tay Dạ Dao Quang ngắm nghía ngón tay, tay nàng trắng như ngọc, đầu ngón tay thon dài, móng tay cắt gọn chỉnh tề, không có sơn móng, trắng như tuyết, trong vắt như hồng ngọc.

“Được rồi, muội biết hắn sẽ đích thân đi ra.” Dạ Dao Quang gật đầu.

Rốt cuộc chuyện Tiểu Hòa như vậy oanh động, bệ hạ chính là ép người dạo phố nguyên một ngày. Hơn nữa còn một bên dạo phố một bên khua chiêng gõ trống, khiến cho triều thần đều như ve sầu mùa đông thất kinh, về nhà còn quét sạch phủ đệ, chính là sợ hãi chính mình không quản giáo con cái tốt, có quan hệ cùng dư nghiệt Nguyên thị. Phải biết rằng, Hưng Hoa Đế chính là đã lâu chưa từng tức giận đến như vậy.

Chiêu này của Ôn Đình Trạm không thể nói không tàn nhẫn, đừng nói là Nguyên thị tộc nhân, ngay cả địa sư tu luyện có giao tiếp với người trong nhà cũng đột nhiên trở nên thật cẩn thận, sợ chính mình vô ý kết giao Nguyên thị tộc nhân.

Mặt khác chính là giống như Nhạc Thư Ý kia, đã bị Nguyên thị tộc nhân theo dõi, mà không tự biết người biết ta, loại người này Nguyên thị tộc nhân tất nhiên sớm đã hao tổn không ít tâm huyết cùng tâm lực đi bố trí. Nhưng nếu Nguyên Dịch không đích thân lộ diện, tâm huyết này liền phó mặc. Chờ đến cần những người này theo dõi con mồi của bọn họ, lại dùng hận ý cùng thống khổ đều mang ra sử dụng, bọn họ không màng lửa giận của đế vương, không bận tâm an nguy của cửu tộc, nghe theo Nguyên thị tộc nhân xúi giục mà đi báo thù.

Bao gồm cả Nhạc Thư Ý ở bên trong, hắn nhiều nhất chỉ biết bị Nguyên thị tộc nhân che dấu cùng Ấp Đức công chúa đồng quy vu tận, tuyệt đối sẽ không bị Nguyên thị tộc nhân lợi dụng.

“Nhưng Nguyên Dịch đích danh ra mặt, chẳng lẽ muốn làm bệ hạ trọng dụng hắn?” Dạ Dao Quang cảm thấy không có khả năng.

“Dao Dao ngốc của ta.” Ôn Đình Trạm tràn đầy tình yêu khẽ thở dài một tiếng, rồi sau đó đem Dạ Dao Quang ôm lấy vòng eo của nàng, “Thế gian này không có gì không có khả năng, đế vương cũng là người, ta ngày đó có thể dùng trăm vạn lay động bệ hạ, Nguyên Dịch tất nhiên cũng là có bản lĩnh cùng lợi thế dùng để trao đổi với bệ hạ.”

“Vậy chàng lần này chẳng phải là thành toàn cho hắn?” Dạ Dao Quang nhíu mày.

Nguyên Dịch một khi vào triều, liền càng thêm vướng chân vướng tay.

“Ha ha ha ha, mọi việc có được tất có mất.” Ôn Đình Trạm thành thật, “Với cục diện hiện giờ, hắn vẫn đang ở chỗ tối, giấu người của Nguyên quốc sư ở sau lưng đối phó với chúng ta còn rất nhiều. Hơn nữa, hắn muốn chính danh, muốn hy sinh một tâm phúc của Nguyên quốc sư. Liền không thể không nhịn đau, đem người hữu dụng nhất của Nguyên quốc sư lưu lại, dùng chi nhất đưa cho bệ hạ tỏ vẻ thành ý. Ván cờ này, bất luận như thế nào, đều là ta thắng.”

Nguyên dịch đã bị buộc đến không có bất kỳ biện pháp nào khác. Biện pháp có lợi nhất với hắn chính là tự mình đứng ra, lấy thân phận hậu đại Nguyên gia đứng ra, bỏ ra một cái giá trên trời để đổi lấy một thân phận quang minh chính đại đi vào triều đình. Vì tỏ vẻ thành ý, cũng vì chứng cứ có sức thuyết phục lời nói của hắn là thật, hắn cùng người Nguyên quốc sư lưu lại tuyệt đối là cá mè một lứa, hắn nhất định phải hiểu rõ hung đồ mưu hại bệ hạ.

Không phải người của Nguyên quốc sư xuống tay, làm sao có thể đem chủy thủ của Nguyên quốc sư tới?

Kể từ đó, Nguyên Dịch cùng người Nguyên quốc sư, chắc chắn sẽ bằng mặt không bằng lòng.

Hơn nữa, Nguyên Dịch cũng sẽ đề phòng người của Nguyên quốc sư, hắn muốn đem người được Nguyên quốc sư lưu lại nhiều năm như vậy, khổ tâm trù bị người được chọn nhất nhất tiếp nhận lại đây, chính mình nắm giữ ở trong tay, mới may rủi thay đổi triều đình. Vì đề phòng Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm chơi xấu, hắn sẽ phải rất lâu nữa mới đem người Nguyên quốc sư dùng lại.

Trong thời gian vắng vẻ này, người của Nguyên quốc sư sẽ lâm vào một loại sợ hãi, khi đó Nguyên Dịch tranh thủ sự tín nhiệm của đế vương, giết một nhân vật trung tâm của bọn họ và phóng đại tới bất tận……

Ôn Đình Trạm đem chuyện này phân tích cho Dạ Dao Quang nghe xong lúc sau, khóe môi hơi hơi giơ lên, đôi mắt phượng sâu thẳm đen nhánh có lãnh quang từ khóe mắt chợt lóe: “Nếu là lúc này, chúng lại làm người của Nguyên quốc sư biết được, lúc trước kia sự tình chủy thủ là Nguyên Dịch một tay an bài, Dao Dao nghĩ như thế nào?”

Dạ Dao Quang không khỏi rùng mình một cái.

Nguyên Dịch cùng người Nguyên quốc sư lâm vào cục diện nôn nóng cùng bế tắc, giống như Nguyên Dịch sắp qua được sông liền muốn đem người của Nguyên quốc sư đã xuống, nếu Ôn Đình Trạm lại vào lúc này thêm một tác động nhỏ kích phát mâu thuận giữa hai bên, chờ đến khi đọng lại nhất định mâu thuẫn này đã rất sâu.

Ôn Đình Trạm làm người Nguyên quốc sư biết được thanh chủy thủ này là do Nguyên Dịch tự đạo tự diễn, mục đích là muốn đưa bọn họ bức đi, từ trong tay bọn họ quang minh chính đại tiếp nhận thành quả bọn họ nhiều năm như vậy khổ tâm luồn cúi. Đây là hung hăng kéo rách mối quan hệ hai bên, sẽ làm người Nguyên quốc sư hoàn toàn bùng nổ, một cái vô ý rất có thể làm bọn họ điên cuồng trả thù Nguyên Dịch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.