Quái Phi Thiên Hạ

Chương 945: Chương 945




Xương gò má cùng lỗ tai có màu hồng, điều này có nghĩa sắp xảy ra tai họa từ người khác giới.. Tai có màu hồng, nguy cơ tứ phía, sự đào hoa của khổ chủ chính là nguyên nhân chính dẫn phát mọi tai họa. Mọi việc liên quan tới người khác giới cần được dừng ngay lập tức, nếu không muốn tránh cũng không thể tránh.

Nghe Dạ Dao Quang giải thích xong, Minh Nặc trong mắt liền hoảng hốt. Minh Nặc đã thành hôn được nhiều năm, ngay cả trưởng tử cũng đã năm tuổi.

“Thế tử gia.” Nhìn ra được Minh Nặc thật sự đã động tình, Dạ Dao Quang than nhẹ một tiếng, “Miêu nữ, đặc biệt là người tinh thông cổ độc ở Miêu tộc địa vị đều rất cao. Miêu tộc còn có Thánh Nữ, vị Thánh Nữ này ở Miêu tộc người khác không thể động tới. Các nàng ấy tính tình tiêu sái cũng như rất xinh đẹp, nhưng các nàng không thích hợp với sự trói buộc trong tường cao. Đối với tình yêu nam nữ lại càng yêu cầu sự trung thủy. Bởi vì quy tắc của tộc nên có người chung thân không gả, còn lại là tuyệt đối không gả cho người bên ngoài. Các nàng nếu phá vỡ quy củ, phải trả giá cực kỳ bi thảm. Nếu thế tử gia không muốn để nàng phải trả giá đau đớn cả cuộc đời như vậy, tốt nhất không nên đi khiêu khích các nàng, nếu không kết cục sẽ là người cùng toàn bộ Minh vương phủ gặp họa. Miêu tộc Thánh Nữ tu vi có thể ngang ngửa như ta, cũng phải ngại ba phần.”

Tuy rằng, Minh Nặc không có nhiều khả năng gặp Thánh Nữ, nhưng lẻ loi một mình đi sơn xuyên thu thập độc vật, nếu như Dạ Dao Quang không đoán sai, hẳn là Thánh nữ tiếp theo được Miêu tộc đề cử. Ở kiếp trước của Dạ Dao Quang, nàng đã tận mắt chứng kiến quá trình chọn lọc Thánh nữ khắc nghiệt của Miêu tộc.

Minh Nặc đôi mắt xẹt qua một tia u ám, cuối cùng là sự kiên định tuyệt đối, hắn làm quyền lễ trước Dạ Dao Quang: “Đa tạ Ôn phu nhân đã cho lời vàng ngọc, Minh Nặc nhất định nhớ kỹ.”

Thấy vậy, Dạ Dao Quang cũng biết Minh Nặc trong lòng đã hiểu rõ. Nếu như đã quyết đoán, cũng không cần phải nhiều lời nữa.

Minh Nặc cùng Ôn Đình Trạm quay trở lại chuyện chính. Những việc này Dạ Dao Quang cũng hiểu không nên gộp lẫn, cho nên nàng đứng dậy rời đi, đi tìm hai nha đầu Chử Phi Dĩnh và nữ nhi của trang chủ Tiểu Hiên Trang.

Hai nha đầu này quả nhiên còn chưa ngủ, còn trèo lên mái nhà thì thầm nói chuyện. Hai người hoàn toàn không phát hiện ra Dạ Dao Quang. Dạ Dao Quang cả người thu lại hơi thở, xoay người không một tiếng động nhảy lên nóc nhà, đứng ở phía sau hai người.

“Chước hoa tỷ tỷ là bán thần, thế gian này không có chuyện gì có thể giấu được dưới đôi mắt của tỷ ấy. Chỉ có chuyện tỷ ấy không muốn biết, không có chuyện nào mà tỷ ấy không biết được……” Tiểu cô nương đang ở cùng người bạn mới của nàng thổi phồng thần tượng của mình, mắt lấp lánh nói xong lúc sau lại tiếc nuối thở dài một hơi, “Đáng tiếc Chước hoa tỷ tỷ không muốn nhận ta làm đồ đệ……”

“Sớm nói không có duyên thầy trò.”

“A!”

Dạ Dao Quang đột nhiên ra tiếng, hai cô nương nhất thời hoảng loạn đứng bật dậy nhưng lại quên mình đang ở trên nóc nhà. Cơ thể Chử Phi Dĩnh lắc lư không vững, Trang Chỉ Tinh tay mắt lanh lẹ đem nàng giữ chặt, nhưng chính mình cũng bị nàng va vào. Mắt thấy hai người sắp té ngã, Dạ Dao Quang một tay đem cả hai kéo trở lại.

Một tay giữ lại hai nàng, phiêu nhiên lơ lửng giữa không trung, nhìn người kia mặc một thân nam trang, vẻ ngoài thanh tú, ánh mắt nàng tinh xảo, hoàn toàn không có một chút nữ tính, làm hai nữ tử tim đập thình thịch.

Dừng lại trên mặt đất, Chử Phi Dĩnh mới bày ra vẻ mặt đau khổ: “Chước hoa tỷ tỷ, tỷ vì sao không phải nam tử?”

Nếu như vậy, ta nhất định quấn lấy tỷ đến chết cũng không buông tay.

Thấy dáng vẻ này của nàng, Dạ Dao Quang thấy may mắn nói: “May mắn ta là nữ tử.”

“Chước hoa tỷ tỷ thật là đáng ghét.” Chử Phi Dĩnh không vui lẩm bẩm.

“Ta biết, muội là người đáng yêu nhất.” Dạ Dao Quang đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ của Chử Phi Dĩnh.

“Chước hoa tỷ tỷ, tỷ lại khi dễ ta.” Chử Phi Dĩnh bất mãn chu miệng, sau đó đưa Trang Chỉ Tình đẩy đến trước mặt Dạ Dao Quang, “Chước hoa tỷ tỷ, tỷ xem tướng mạo của Tình nhi một chút, nàng ấy nghe xong chuyện của tỷ liền muốn tỷ xem qua. Nàng ấy da mặt mỏng, không tiện mở miệng.”

“Dĩnh Nhi……” Trang Chỉ Tình ngượng ngùng kéo ống tay áo Chử Phi Dĩnh. Tuy rằng nàng là nữ nhi trong giang hồ, không câu nệ tiểu tiết. Nhưng từ trong tiềm thức nàng đã xem Dạ Dao Quang là một vị trưởng bối, cho nên khó tránh khỏi có chút câu nệ.

“Không phải quá khó……” Dạ Dao Quang thực ra chỉ muốn nói vài câu trấn an nhưng vừa quay sang nhìn tướng mạo Trang Chỉ Tình, sắc mặt nàng liền biến đổi lớn, “Tình nhi cùng ta đi tìm cha mẹ người, mau lên!”

Trang Chỉ Tình có chút ngây ngốc, trái tim thắt lại, nhưng nàng vẫn là phản ứng theo bản năng, đưa Dạ Dao Quang thật nhanh đi tìm cha mẹ nàng. Dạ Dao Quang trực tiếp xách theo hai người, nhanh chóng chạy đi.

Khi họ tới cửa phòng trang chủ là lúc hai vợ chồng đang trò chuyện, thấy Dạ Dao Quang dẫn theo hai đứa nhỏ đi vào đều đồng thời đứng lên, vẻ mặt lo lắng nhìn Dạ Dao Quang, Trang phu nhân mở lời: “Dạ cô nương, hai đứa nhỏ đã làm gì sai sao?”

Dạ Dao Quang nhìn tướng mạo Trang phu nhân cùng Trang trang chủ, sắc mặt càng thêm âm lãnh: “Trang chủ, phu nhân, các ngươi có thể để ta xem mạch?”

Hai vợ chồng hai nhìn nhau không hiểu, nhưng Trang chủ phu nhân vẫn là gật đầu, đưa tay tới trước mặt Dạ Dao Quang. Dạ Dao Quang ngay lập tức nghe ngóng mạch môn của Trang phu nhân, đưa khí ngũ hành thâm nhập thân thể của bà. Thấy trong cơ thể không có độc mới thu tay lại.

“Hai vị trước tiên mời đi theo ta.” Sau khi xác định hai người đều không trúng độc, Dạ Dao Quang đưa bọn họ đi tìm Ôn Đình Trạm cùng Minh Nặc.

“Dao Dao, phát sinh chuyện gì?” Vừa lúc cùng Minh Nặc bàn tính kế sách cùng Ôn Đình Trạm, nhìn thấy Dạ Dao Quang sắc mặt ngưng trọng đưa theo mọi người đi tới, Ôn Đình Trạm không khỏi lo lắng hỏi.

“A Trạm, nhà Trang trang chủ phát sinh tai họa diệt môn!” Dạ Dao Quang sắc mặt nghiêm túc nói.

Chỉ với một câu nói này, mọi người đều sững sờ.

Liên tưởng tới cảnh đẫm mùi máu này, vợ chồng Trang thị liền thay đổi sắc mặt. Trang phu nhân ngữ khí run rẩy: “Dạ cô nương, lời này không thể đem làm trò đùa……”

“Trang phu nhân, ta là địa sư, vọng ngôn là khẩu nghiệp.” Dạ Dao Quang ánh mắt dừng tại khuôn mặt Trang Chỉ Tình, “Vừa mới ta đi tìm Dĩnh tỷ nhi, nàng nhờ ta xem tướng mạo của Trang cô nương. Trang cô nương nhật nguyệt giác có màu xám, phía trên mũi nổi gân đỏ, khóe mắt có tia máu, đây là điềm báo cha mẹ cùng chết. Gặp phải tướng mạo báo tai ương đổ máu, ta mới thất lễ như vậy tìm nhị vị, mà ấn đường của hai người đã có màu xám, bởi vậy có thể thấy được, tai họa diệt môn sẽ xảy ra không quá hai ngày tới!”

Dạ Dao Quang rành rọt từng câu từng chữ, làm mọi người đều hãi hùng khiếp vía.

Ôn Đình Trạm thận trọng nói với Trang trang chủ: “Trang chủ, thê tử cuả ta tuyệt đối sẽ không vọng ngôn.”

“Trang trang chủ, Minh Nặc cũng từng vài lần được Ôn phu nhân chỉ điểm cứu giúp.” Minh Nặc cũng tiến lên một bước nói.

Phu thê hai người khuôn mặt căng thẳng nhìn nhau. Lúc sau, Trang trang chủ bình tĩnh nói: “Đây không phải là Trang mỗ không tin Ôn đại nhân cùng Minh thế tử. Thật sự là phu thê chúng ta đã thoái ẩn giang hồ nhiều năm, chưa từng gây thù chuốc oán, trong phủ cũng chưa từng có bảo vật gì đáng giá, vậy tai ương diệt môn này…… Từ đâu mà tới?”

Ôn Đình Trạm liếc mắt nhìn Dạ Dao Quang, nhìn vào đôi mắt trong trẻo, hắn nháy mắt đã hiểu tâm tư của nàng. Dạ Dao Quang tuy là người làm việc thiện, nhưng gặp những việc nghịch thiên sửa mệnh nàng đều rất thận trọng, không muốn can dự, lúc này đây lại buộc phải phá lệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.