“Mạng thành khí, máu hóa linh hồn. Trời làm chứng, đất làm gương soi. Dạ thị đệ tử đích truyền Dạ Dao Quang, lấy sinh mạng trả giá, cứu sống Ngũ Linh Đàm, nuôi dưỡng thủy thổ nơi đây. Mong cho người liên quan đến ta vui vẻ vô lo, người trong lòng ta thuận lợi an khang.”
Nhớ lại bí pháp tế trời của Hàm Nhược, hãy để cô dùng thử bí pháp mới học một lần. Nếu cô chết có thể đổi được nhiều như thế thì sợ gì cái chết?
Lớp chú văn kia trùm lên người cô, cả người cô toát ra ánh sáng màu vàng vô tận. Sau lưng cô thấm ra lượng lớn máu tươi, máu tươi ẩn chưa khí ngũ hành dày đặc, một ít ngấm vào bùn đất dưới người cô, vết nứt thu nhỏ từng chút một.
Đèn hết lệ khô, chết bao lần không hối hận, tức là chết!
Thiếu niên kiên cường như trúc khi xưa ở học viện, dáng đứng ngạo nghễ hiện lên trước mắt cô.
Trạm ca, muội làm được rồi! Làm thê tử của chàng, muội dốc sức hoàn thành sức sống của chàng. Muội rất vui, rất sung sướng, mong chàng có thể khiến muội cảm thấy tự hào...
Bên trong phòng, Ôn Đình Trạm bỗng nhiên ngồi dậy, ánh mắt của cậu sợ hãi không thôi, có cả Bách Lý Khởi Mộng cũng khiếp sợ như thế. Một người thường có thể thoát khỏi pháp thuật của nàng mà tỉnh lại, quả thật không thể tin nổi.
Ôn Đình Trạm đi ra ngoài như gió nổi, Bách Lý Khởi Mộng không chút suy nghĩ đuổi theo. Nàng đã đồng ý với Chước Hoa, nhất định phải bảo vệ Ôn Đình Trạm cẩn thận. Nhưng không biết Ôn Đình Trạm bùng sức mạnh lên từ đâu, nhanh đến mức ngay cả Bách Lý Khởi Mộng cũng không đuổi kịp.
Dường như trong chớp mắt, Ôn Đình Trạm chạy nhanh tới Ngũ Linh Đàm. Ngay cả Mạch Khâm, Càn Dương và Kim Tử trấn thủ ở bên ngoài cũng không cảm nhận được tốc độ của cậu, không kịp ngăn cản, chỉ nhìn cậu nhảy vào trong như vậy. Thậm chí họ còn sửng sốt một chốc, sau đó Bách Lý Khởi Mộng chạy theo sau tới nhắc nhở họ, ba người một khỉ bọn họ cùng nhau chạy vào.
Lúc Dạ Dao Quang sắp nhắm mắt, cô nhìn thấy thiếu niên chiếm trọn trái tim của cô. Cô từ từ nâng khóe môi, ông trời đối xử với cô không tệ, để cô thấy ánh mắt của cậu vào một khắc cuối cùng của đời cô. Quả thật dù chết cũng không hối tiếc.
“Dao Dao!” Thấy ngọn lửa ánh vàng hừng hực bốc cháy bao trùm Dạ Dao Quang, đầu óc Ôn Đình Tràm hoàn toàn không nghe sai khiến. Chỉ có một ý nghĩ trong đầu, đây là lửa, phải dập tắt nó, phải dập tắt nó!
Nên cậu dùng máu thịt trên người đè lên người Dạ Dao Quang, ôm chặt lấy cô. Ngay lúc đám người Mạch Khâm chạy vào chỉ thấy cảnh tượng như vậy.
“Dao Quang (sư phụ, Chước Hoa)!” Ba người gần như đồng thời hô lên.
Nhưng kỳ tích là chẳng những chú văn của Dạ Dao Quang không đẩy Ôn Đình Trạm ra, ngược lại còn bị Ôn Đình Trạm đánh tan thật. Nhưng lực sinh mệnh của Dạ Dao Quang gần như đã hoàn toàn tiêu biến. Còn sót lại một ít, cũng chỉ có thể duy trì thị lực không tan biến, lẳng lặng ngắm nhìn cậu.
Hai người họ cách nhau gần như thế, hơi thở giao nhau, cô cũng đã không phát ra được âm thanh nào.
Cô nghĩ nhiều thứ, nghĩ sẽ lại giống ngày xưa, gọi tên cậu một tiếng, cuối cùng cũng chỉ có thể lẳng lặng nhìn cậu.
Tha thứ cho muội, Trạm ca, muội không thể đi cùng chàng đến hết quãng đời còn lại.
“Dao Dao mãi mãi không được thiếu nợ ta.” Giờ khắc này, cậu vẫn có thể đọc hiểu từng tâm tình của cô như trước. Cậu đưa tay nhẹ nhàng tựa như chạm vào một đóa hoa tươi đẹp, trên đầu ngón tay toàn là sự dịu dàng triền miên, giọng của cậu vẫn rõ ràng, bịn rịn.
Bất cứ khi nào, ở đâu, ta đều sẽ ở cùng nàng, mãi mãi sẽ không để nàng cô độc. Những lời này, cậu cũng chưa hề nói ra.
Dạ Dao Quang nhìn chằm chằm cậu, đôi mắt tươi đẹp trong suốt tràn đầy bóng hình và dung nhan của cậu. Cô cố gắng mở to hai mắt, khắc sâu khuôn mặt của cậu vào linh hồn mình. Nhưng dù cô dùng sức cỡ nào thì cùng với sinh mạng ngày càng tiêu biến, tầm mắt của cô ngày càng nhòe đi, gương mặt của cậu cũng ngày càng không thấy rõ.
Cô không ngăn được tiếng hét trong lòng, để cô liếc nhìn cậu thêm một chút, chỉ liếc mắt thôi, chỉ cần liếc mắt thôi!
Tiếc là cuối cùng ông trời cũng không bố thí cho cô thêm chút thương hại, tuy mắt của cô đang mở nhưng tiêu cự của cô đã hoàn toàn biến mất.
Trạm ca, muội mệt rồi.
Mệt thì nghỉ đi, ta trông chừng nàng.
Được...
Đàn ông không dễ rơi lệ, chỉ vì chưa tới lúc đau lòng.
Lông mi cong dài của cậu ướt đẫm, nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn, cố hết sức không để mình rơi lệ nhưng nước mắt vẫn dâng lên rơi vào mặt cô.
Bốn phía yên tĩnh không một tiếng động, một giọt nước mắt rơi xuống phát ra âm thanh trong trẻo của đau đớn và tuyệt vọng.
“Sư phụ...” Càn Dương “bụp” một tiếng quỳ xuống, hắn ngửa mặt lên trời đau lòng gào to.
Tiếng gào này chọc thủng trời cao, làm toàn bộ chim cá bay nhảy ở đảo Bồng Lai khiếp sợ, vừa lúc phá tan sóng lớn cuộn trào mãnh liệt mênh mông. Thiên Cơ chân quân biến sắc, ông lắc người, chỉ trong nháy mắt đột nhiên xuất hiện ở Ngũ Linh Đàm. Ông ngay lập tức kéo cả Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm ra.
Thân thể Dạ Dao Quang đã không còn nguyên vẹn, lộ ra một nửa ở trạng thái trong suốt. Mà Ngũ Linh Đàm đã khôi phục lực sinh mệnh, đang hút nước hai bên trở về.
Thiên Cơ chân quân muốn đưa linh khí xung quanh vào trong người Dạ Dao Quang, lại bị cơ thể đầy tử khí của Dạ Dao Quang gạt bỏ ra ngoài. Dù tu vi của ngươi cao đến đâu, cũng không thể cải tử hồi sinh. Thử vài lần đều thất bại, Thiên Cơ chân quân giận dữ giáng một chưởng lên trên, một chỗ phía trên lập tức đổ sập ầm ầm.
Ôn Đình Trạm ôm cơ thể nhẹ bỗng dường như lúc nào cũng có thể bị thổi tan của Dạ Dao Quang, không nói một lời, giống như một pho tượng mất đi linh hồn.
Đang trong lúc mọi người đắm chìm vào bi thương, Bách Lý Khởi Mộng đột nhiên ngẩng đầu: “Ta có một phương pháp may ra vẫn có thể cứu Chước Hoa trở về.”
Mọi người gồm cả Mạch Địch vừa mới chạy tới đồng loạt dời ánh mắt lên người Bách Lý Khởi Mộng.
Ánh mắt Bách Lý Khởi Mộng lại kiên định nhìn Thiên Cơ chân quân: “Xin chân quân lấy linh căn của ta dẫn vào người Chước Hoa.”
“Lấy linh căn, chẳng lẽ ngươi là...” Mấy vị trưởng lão vốn không tìm hiểu chân thân của Bách Lý Khởi Mộng vô cùng sợ hãi. Lúc này bọn họ mới cảm nhận linh khí mà Bách Lý Khởi Mộng đã phóng ra, cuống quýt hít một hơi lạnh:
“Linh tu Thối Thể kỳ!”
Thiên Cơ chân quân đã động lòng không thể nghi ngờ. Nhưng dường như tình cảm giữa Bách Lý Khởi Mộng và đứa cháu gái nhỏ này của ông không bình thường: “Vậy gần đây vẫn có linh tu?”
Lấy một linh căn không có mối quan hệ gì sẽ giảm bớt tổn hại cho lòng của cháu gái.
“Chân quân, không kịp nữa rồi.”
Dù Bách Lý Khởi Mộng có chút phản cảm với cách làm của Thiên Cơ chân quân, nhưng nhiều hơn là bất đắc dĩ. Kẻ mạnh làm vua, bản thân Thiên Cơ chân quân không để ý đến chuyện bị trời phạt sát nghiệt, những người yếu thế bọn họ dĩ nhiên cũng mặc cho số phận:
“Ta là linh tu có tu vi cao nhất đảo Bồng Lai, vả lại ta tự nguyên dâng linh căn. Chân quân không cần phải gánh sát nghiệt, đây mới là kết quả Chước Hoa muốn thấy nhất. Không dám giấu chân quân, ta đã động chân tình với người phàm, sớm cũng đã định bỏ linh căn chịu trời phạt làm người phàm. Bây giờ không phải là ta thành toàn cho Chước Hoa, mà là Chước Hoa thành toàn cho ta. Nếu ta hiến linh căn cứu người thì đó là công đức, trái lại còn tích lũy phúc trạch cho mình, mong chân quân thành toàn.”