Nói xong, Ôn Đình Trạm mới nói: “Ta cũng nghĩ mãi không ra, nhưng ta cũng chẳng lo lắng, nàng nhìn ánh trăng trên trời kia.” Vừa nói, Ôn Đình Trạm vừa chỉ vào bầu trời đêm, nghiêng đầu nói với Dạ Dao Quang:
“Bây giờ nó bị mây mù che khuất, cho dù chúng ta có biết bao kì vọng với ánh trăng rằm, nó vẫn cách chúng ta quá xa. Sức người là bất biến, việc chúng ta phải làm lúc này chính là im lặng đợi thời cơ, chắc chắn sẽ có lúc nó xua tan mây mù kia.”
Dạ Dao Quang khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua mái ngói màu xanh, nhìn về phía vầng trăng tròn đằng sau. Ngày mai là tết Trung Thu, ánh trăng hôm nay đã đủ sáng rồi, mặc dù bị tầng tầng lớp lớp mây mù che phủ, nó vẫn toát ra ánh sáng trong trẻo lạnh lùng khiến người ta vừa nhìn đã thấy được sự tồn tại của nó.
Không biết có phải trùng hợp hay không, cô chỉ nhìn một lúc, chớp mắt vài cái, mây mù đã bị thổi đi. Vầng sáng của ánh trăng dần lộ ra sáng như ngọc, mà phiền não trong lòng cô, lạ kì thay cũng giống như ánh trăng kia sau khi xua đi mây đen, trở lại thông suốt.
“Trong lòng đã dễ chịu hơn chưa?” Ôn Đình Trạm vừa thấy cô giãn mày ra liền cười hỏi.
Liếc mắt sang nhìn Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang làm bộ miễn cưỡng gật đầu: “Cũng hơi hơi.”
“Vậy thì đi nghỉ ngơi thôi, ta đã kêu người chuẩn bị nước tắm cho nàng rồi, có cho thêm mấy loại hương liệu để thư giãn.” Vừa nói, Ôn Đình Trạm vừa kéo Dạ Dao Quang đứng dậy, tự mình đưa cô về phòng.
Quả nhiên, Ấu Ly đang ở nhà dưới chuẩn bị nước tắm cho cô, cơ bản đã chuẩn bị xong, đợi Dạ Dao Quang cởi áo ngoài là có thể vào tắm rửa. Tựa bên thành thùng nước tắm, Dạ Dao Quang hơi ngước cằm nhìn ngọn nến bên trong đèn lồng. Cô nhìn quầng sáng lay lắt ngả vàng như ánh sao, lại trầm tư suy nghĩ.
Thực ra cô có thể suy luận ngược lại, nếu bát tự mười lăm tháng tám tương khắc với Ôn Đình Trạm, hai mươi chín tháng mười lại không tương khắc, đều là ngày tứ vượng, chính là những ngày tam trụ thay đổi, lượng thông tin trong đó quá lớn đối với Dạ Dao Quang như việc giải một thuật toán vậy. Tuy rằng có thể không chỉ giải ra một đáp số nhưng luôn có thể chọn ra đáp án nguy hiểm nhất...
Thế nhưng sau khi được Ôn Đình Trạm khuyên giải, Dạ Dao Quang cảm thấy không cần phải thế, đôi khi có những việc có lẽ cũng không như mình dự đoán, thông minh theo kiểu tự cho là đúng chính là cách nhìn thiển cận không nên có nhất. Cô cũng chẳng phải không chờ nổi, chắc chắn sẽ có một ngày trăng sáng có thể phá tan mây mù để hiện ra tròn vẹn.
Cho dù cả đời cũng chẳng đợi được ngày đó thì cũng chỉ là vô duyên với nó, chỉ cần không làm hại đến bọn họ, há phải cố chấp đi tìm hiểu rõ ràng. Biết rồi có khi lại chỉ càng thêm sầu não, không biết có lẽ là cái phúc hiếm có trong sự mơ hồ.
Sau khi thông suốt hoàn toàn, Dạ Dao Quang nhanh nhẹn tắm rửa rồi nằm lên giường. Hai mắt díu lại, Dạ Dao Quang không khỏi khẽ mắng: “Tên lừa gạt.”
Rõ ràng nói là thư giãn, sao cô lại buồn ngủ vậy chứ...
Nhưng Dạ Dao Quang không có nhiều thời gian suy nghĩ, cô nhanh chóng chìm vào mộng đẹp. Khỏi nói đây chắc chắn là một giấc ngủ vô cùng êm đẹp, ngày hôm sau tỉnh dậy đúng giờ, cô cảm thấy cả người tỉnh táo thoải mái như được thay da đổi thịt, không khỏi âm thầm tán dương kĩ thuật điều chế hương của Ôn Đình Trạm ngày càng tiến bộ.
Tu luyện xong, Dạ Dao Quang vui vẻ đi tìm ba người Ôn Đình Trạm bàn chuyện trải qua mười lăm tháng tám như thế nào. Cuối cùng mấy người quyết định không ra ngoài nữa, mấy thứ ngoài kia họ cũng nhìn chán rồi. Ban ngày bọn họ lên núi săn thú, Dạ Dao Quang nhìn thấy gấu đen đã lâu không gặp.
Gấu đen đã hơn nửa năm không được gặp Dạ Dao Quang, rất biết làm nũng. Làm nũng xong, gấu đen lắc lắc thân thể vụng về của nó với Dạ Dao Quang một cách hấp tấp, cô không thể không nhéo lỗ tai Kim Tử kéo nó ra ngoài: “Bổn Hùng nó sao thế?”
Kim Tử nhanh chóng giải thoát lỗ tai của mình khỏi bàn tay cô, cực kì ấm ức xoa xoa rồi mới bắt đầu nói chuyện với gấu đen, sau đó nó bỗng thay đổi sắc mặt.
Kim Tử vội vàng khua tay múa chân giải thích cho Dạ Dao Quang.
Mặt Dạ Dao Quang sững sờ: “Ngươi có chắc chắn không?”
Câu này là hỏi gấu đen, nó gật đầu lia lịa.
“Sao vậy Dao Dao?” Ôn Đình Trạm cảm thấy không khí có vẻ nặng nề, liền tiến lên hỏi.
Dạ Dao Quang nhìn Lục Vĩnh Điềm và Tiêu Sĩ Duệ đi cùng, lại xác định xung quanh không có ai khác mới cau mày nói: “Quanh đây không xa có thể đã xuất hiện cương thi.”
“Cương thi!” Lục Vĩnh Điềm và Tiêu Sĩ Duệ thét lên.
“Chỉ là suy đoán của ta thôi.” Dạ Dao Quang nhíu mày lại nói:
“Gấu đen nói tháng trước nó trông thấy một thi thể biết bay.”
“Biết bay? Cương thi không phải đều nhảy nhảy như thế này sao?” Bị ảnh hưởng bởi Dạ Dao Quang, bọn họ bình thường cũng xem không ít sách vở linh tinh, Lục Vĩnh Điềm còn duỗi thẳng hai tay nhảy vài cái minh họa.
Dạ Dao Quang bất đắc dĩ trợn mắt lên: “Cương thi cũng chia ra các cấp hiểu không?”
Một là “cương thi trắng”, thi thể sau khi đi vào khu nuôi xác, sau một tháng toàn thân bắt đầu mọc lông trắng mượt, loại cương thi này hành động chậm chạp. Hai là “cương thi đen” hành động cũng khá chậm, cũng không dám trực tiếp ẩu đả với người, thường chọn lúc người đang ngủ mơ mới tới hút máu. Loại thứ ba là “cương thi nhảy”, lông đen rụng hết, bắt đầu biết nhảy nhót, nhảy khá nhanh và xa. Loại thứ tư là “cương thi bay”, do cương thi biết nhảy hút âm khí từ trăng rằm biến thành, hành động lanh lẹ, phóng qua nhà, bay lên cây, nhảy nhót như bay, hút hồn phách người mà không để lại vết tích bên ngoài.
“Loại mà mọi người nói vốn chẳng đáng sợ, cương thi bay mới khó đối phó.” Thi thể một khi đã đi vào khu nuôi xác sẽ bắt đầu tu luyện như người tu luyện, sau khi biến thành cương thi bay thì thực sự rất đáng sợ.
Đời trước Dạ Dao Quang cùng lắm mới gặp phải cương thi trắng, thi thể mọc đầy lông trắng khắp người, ngay cả cương thi đen cũng chưa từng thấy qua. Quả là thời cổ đại tinh hoa thuần khiết, đến cả cương thi bay cũng nuôi ra được.
“Đây chính là loại cương thi đáng sợ nhất sao?” Lục Vĩnh Điềm nghe thôi mà cảm giác người mình cũng mọc lông trắng.
“Cái này có là gì?” Dạ Dao Quang lắc đầu:
“Trên cương thi bay còn có loại cương thi gần như ma gọi là “bạt”, loại này có thể dễ dàng khiến toàn bộ một châu, một huyện mất đi sinh linh. Lợi hại nhất là ở cấp cuối, đã không còn là cương thi, mà là ma chân chính có thể khiêu chiến với thần.”
“Cương thi bay hình thành do hút âm khí từ trăng rằm.” Chỉ có Ôn Đình Trạm bắt được ý chính trong câu:
“Tối nay là mười lăm tháng tám...”
Lục Vĩnh Điềm sợ đến mức nhảy ra sau Dạ Dao Quang: “Doãn Hòa, cậu đừng lừa ta.”
“Cậu sợ cái gì?” Dạ Dao Quang nghiêng người nhíu mày nhìn Lục Vĩnh Điềm:
“Gấu đen chỉ là trông thấy cương thi bay, có lẽ nó chỉ đi ngang qua nơi này. Cho dù nó thực sự làm tổ ở đây cũng không dám xông vào thôn chúng ta.”
Mấy tầng đại trận của Dạ Dao Quang cũng không phải chỉ để trang trí, nhất là Cửu Tinh Liên Châu đại trận trước đây bày ra để đối phó với Ma môn vẫn chưa sử dụng. Luyện đến cấp cương thi bay chẳng lẽ không cảm nhận được chút nguy hiểm này hay sao?