Đúng vậy, là xuất phát từ sự thiện lương của cô.
Mọi sự trên đời đều có nhân quả hồi báo, cô hoàn toàn có thể không để ý tới khốn cảnh của long mạch, kết cục có thảm hại cũng chẳng liên quan đến cô. Mà ở đây tình cảnh của đối phương rõ ràng phức tạp hơn so với tu vi của cô, cô vẫn một mực nghĩ hết mọi biện pháp mới cầu cứu được sự trợ giúp của Ích Tây trưởng lão. Rõ ràng cô cũng có thể không để ý tới Liên Sơn, nhưng cô đã nghĩ người như Liên Sơn có ích được một lần thì nhất định sẽ có lần thứ hai. Thời điểm long mạch tấn công Liên Sơn, cô hoàn toàn có thể bỏ mặc khoanh tay nhưng cô vẫn xông vào. Có lẽ rất nhiều người xem đây là chuyện ngớ ngẩn, có lẽ là ngu dốt không ai bằng.
Nhưng cô chỉ không muốn hổ thẹn với lương tâm.
Cô không thể đành lòng rằng một giây trước còn luôn miệng nói với người ta, Liên Sơn là đồ đệ của cô, một giây sau đối mặt với nguy hiểm lại thản nhiên bỏ mặc Liên Sơn vì đối thủ quá mạnh. Làm vậy cô sẽ tiếp tục sống, nhưng sẽ vĩnh viễn coi thường chính mình.
Trên thế gian này, rất nhiều người cũng biết rõ đạo lý đó nhưng đến lúc cần ra quyết định sống còn, chắc chắn không mấy ai có thể một mực quyết đoán như cô, xông lên phía trước không chút do dự.
Long mạch dù sao chỉ là một luồng khí, nó không có tư duy, nó chưa chắc sẽ cứu cô. Thế nhưng cô vẫn thật tình báo đáp, đối xử bình đẳng với long mạch nên cô có thể có được những thứ này. Quách Viện chỉ có thể ước ao chứ chẳng thể nào đố kỵ chuyện Dạ Dao Quang đã đặt cược cả tính mạng để rồi nhận được báo đáp.
Nếu Dạ Dao Quang không có thiện tính, đưa Quách Viện đến nơi này, độ hóa cho nàng ngay ở Nhiếp gia thì giờ này nàng cũng chưa chắc có thể trợ giúp cho Dạ Dao Quang.
“Cô đừng vội khen ta, đến lúc ta đi ra ngoài, chưa chắc Trạm ca đã thấy ta đẹp.” Nghĩ đến điều căn bản này, Dạ Dao Quang lập tức ỉu xìu, cô có thể ra khỏi nơi này không?
Đáp án đương nhiên là không thể!
Sau khi đợi ba ngày, Ôn Đình Trạm dường như muốn phát điên. Cuối cùng Dạ Dao Quang đón ánh mặt trời, từ bên trong dãy núi bay ra. Mọi người nghe được một tiếng nổ lớn liền thấy một thiếu nữ mặc trang phục nam. Dưới ánh mặt trời, cô vô cùng xinh đẹp, bồng bềnh như lướt trên mây mà đến. Toàn thân cô được bao quanh bởi một luồng tiên khí không thể nói rõ, dung nhan của cô đẹp không tỳ vết, đôi mắt sáng rạng rỡ linh động thật khiến người nhìn tim đập rộn ràng.
“Ôi mẹ ơi, tiểu Khu đã đi một vòng Thiên cung trở về phải không?” Mọi người đều ngây ngốc.
Ôn Đình Trạm lao lên phía trước như một mũi tên, nắm lấy bả vai của cô bằng cả hai tay để chắc chắn không phải cậu hoa mắt rồi mới ôm lấy cô vào lòng.
Dạ Dao Quang dang vòng tay ra siết chặt, tựa đầu trên bả vai của cậu: “Muội xin lỗi đã để cho Trạm ca phải lo lắng.”
“Nàng bình an là tốt rồi.” Giọng nói khàn khàn của cậu như trút được gánh nặng.
Không hề trách mắng, không hề buồn giận, không hề nghi ngờ, chỉ có một trái tim thoải mái hoàn toàn nới lỏng.
Ôn Đình Trạm không phải là không có lửa giận, không phải là chưa từng nghĩ tới sau khi cô trở về, nhất định phải trách mắng cô. Nhưng trong nháy mắt khi thực sự nhìn thấy cô, cậu mới phát hiện toàn bộ cảm xúc đó đều hóa thành nỗi nhớ.
So với việc mất đi Dạ Dao Quang, bất kỳ việc gì cũng không đáng để sợ hãi.
Ngược lại Dạ Dao Quang cũng như thế, trái tim cô đau đớn liên hồi, cô cũng ôm Ôn Đình Trạm thật chặt.
Đều là người tu luyện, đã từng có người năm lần bảy lượt nói cô có trái tim thánh mẫu, sớm muộn cũng có một ngày bị chính mình hại chết. Nhưng hôm nay người ôm chặt lấy cô không ngừng, lại chưa từng nói với cô một tiếng nặng lời.
Thế nào mới là yêu, giờ khắc này cô mới hiểu được.
Giờ khắc này, ngoại trừ ôm Ôn Đình Trạm thật chặt, cái gì cô cũng không muốn làm.
Nhưng âm thanh không hài hòa vẫn luôn vang lên.
“Ọc ọc ọc…”
Dạ Dao Quang vội vàng đẩy Ôn Đình Trạm ra, còn tưởng rằng bụng của mình kêu lên, đã thấy Càn Dương mếu máo tiến tới nói một cách đáng thương: “Sư phụ, ta đói lắm rồi.”
Đám người Tiêu Sĩ Duệ lắc đầu bó tay. Cũng may là bọn họ không nhận một tên đồ đệ như vậy, bằng không bọn họ thực sự muốn bóp chết hắn.
“Ăn, ăn, ăn, chỉ có biết ăn thôi.” Dạ Dao Quang tức giận nói một câu.
“Thôi đi đi, chúng ta đi ăn ở trấn bên cạnh.”
Dạ Dao Quang cũng muốn chết đói nhưng cô sẽ không nói ra như vậy.
“Tiểu Khu, cậu hãy xem tên to con này trước.” Tần Đôn chỉ vào Liên Sơn vẫn còn đang quỳ nói:
“Cậu ta đã quỳ ba ngày rồi.”
“Các cậu để cậu ta quỳ vậy sao?” Dạ Dao Quang trừng mắt nhìn Tần Đôn.
Tần Đôn tỏ ra rất oan ức, cậu có khuyên hắn nhưng cậu thực sự không kéo hắn dậy được.
“Liên Sơn, mau đứng lên.” Dạ Dao Quang đi tới trước mặt Liên Sơn. Khí ngũ hành từ đầu ngón tay tràn ra, kéo mạnh Liên Sơn lên, sau đó cô dùng khí ngũ hành khơi thông các khớp đã quỳ liên tục ba ngày. Thấy Liên Sơn to con cúi đầu yên lặng không nói, Dạ Dao Quang nói:
“Ta muốn nhận cậu làm đồ đệ, cậu là học trò của ta. Ta làm sư phụ sao có thể trơ mắt nhìn đồ đệ của mình gặp nạn? Sư phụ của cậu không việc gì, không cho phép cậu tự trách. Người tu luyện phải tránh có khúc mắc, nếu cậu không thể chuyên tâm tu luyện, ta cũng không cần cậu.”
Cơ thể của Liên Sơn cứng đờ, lại quỳ xuống đánh “huỵch” một tiếng, dập đầu lạy ba lạy với Dạ Dao Quang, hô to: “Sư phụ.”
“Đứng lên đi, chính thức bái sư còn cần lựa chọn thời gian.” Dạ Dao Quang vừa cười vừa đưa tay đỡ hắn dậy, sau đó chỉ vào Càn Dương:
“Đây là đại sư huynh.”
“Sư huynh.” Liên Sơn gọi ngoan ngoãn.
“Ta làm sư huynh rồi!” Càn Dương vô cùng vui mừng.
Ánh mắt Ôn Đình Trạm nhìn Dạ Dao Quang cười như không cười: “Ta thì sao?”
Dạ Dao Quang lập tức nghẹn lời, vừa định nói “danh bất chính”, đã thấy mắt Ôn Đình Trạm đỏ ngầu, vành mắt cũng xanh tím. Cô không khỏi đau cả tim, ho nhẹ hai tiếng: “Đây là sư nương.”
Nói xong, Dạ Dao Quang bỏ chạy mất dép.
Tiếp đó sau lưng cô vang lên điệu cười ghê sợ.
“Ha ha, sư nương…”
Điều này không thể trách Dạ Dao Quang bởi vì cô là nữ nhân. Thời cổ đại lão sư thông thường đều là nam nhân, nữ nhân hầu như đều là ni cô, ni cô tất nhiên không thể có chồng được. Có vài người hiểu sai rằng chồng của sư phụ gọi là sư công, kỳ thực sư công là sư phụ của sư phụ.
Trong thực tế, có người sẽ gọi là sư trượng, thế nhưng cũng có lúc hòa thượng xưng là sư trượng. Cách xưng hô ít gây hiểu lầm nhất chính là sư cha, nhưng Dạ Dao Quang cảm thấy cách xưng hô này thật kỳ quặc.
Ngay cả khi ngồi xuống trên bàn cơm, Dạ Dao Quang cũng có thể cảm giác được ánh nhìn của Ôn Đình Trạm thỉnh thoảng liếc tới. Ánh mắt kia như muốn nói điều gì, ngược lại không buồn không giận, cũng làm người ta hoảng sợ.
Dạ Dao Quang ngoan ngoãn ngậm miệng ăn đồ ăn! Cô thực sự đói bụng, chỉ thiếu chút nữa bụng cũng sôi lên như Càn Dương. Mấy ngày nay mọi người đều đang lo lắng cho cô, thực sự đều không thể ăn nổi. Cộng thêm hai thùng cơm Liên Sơn và Càn Dương, bọn họ ước chừng ăn ba bàn tiệc, ăn toàn bộ lượng cơm tiêu thụ cả ngày của khách trạm khiến chưởng quầy và tiểu nhị nhìn chăm chú không ngừng.
Đến khi ăn cơm xong, Dạ Dao Quang quyết định nghỉ ngơi tại khách trạm này một đêm, cô cần tắm rửa qua, sau đó ngủ một giấc sung sướng. Đến khi Dạ Dao Quang tắm rửa xong, chân trước tiến vào phòng, chân sau đã bị một người chặn lại xông vào, kéo cô tới, xoay người cô tựa vào cửa phòng. Một đôi mắt đen nhánh sâu thẳm quyến rũ chăm chú nhìn cô không ngừng.
“Trạm ca, bình tĩnh, chàng đừng châm lửa, muội sẽ ăn hết chàng đó!” Dạ Dao Quang nhìn đôi mắt nguy hiểm, nói năng cũng lộn xộn.
“Sư nương sao?” Ôn Đình Trạm nheo mắt một cái rồi cúi người, đích thân hôn lên đôi môi khiến cậu tức giận!