“Khắc Tùng đài cát đã biết?” Dạ Dao Quang hạ giọng hỏi.
Kỳ thật Khắc Tùng là người thủ đoạn lẫn trí tuệ đều không thiếu, nhưng địa vị phụ thân đại hãn Mông Cổ ở trong lòng hắn cực cao, hắn chưa từng nghĩ tới dùng thủ đoạn để đạt được Hãn vị. da cảm thấy nếu đại hãn Mông Cổ không đem Hãn vị truyền cho hắn, hắn cũng sẽ không đi tranh đoạt, nhiều lắm là nghĩ cách tự bảo vệ mình, vô cùng có khả năng hắn sẽ lợi dụng thân phận mẫu thân, mang theo mẫu thân hắn lần tới Trung Nguyên, sống cuộc sống nhàn tản vô ưu.
Cũng không phải hắn không có dã tâm, mà hắn vì yêu phụ thân hắn, yêu chính là mở mang thổ địa, yêu bất kỳ vật gì được sinh trưởng trên mảnh đất này. Hắn không nghĩ tới bởi vì hắn mà nơi này nhiễm huyết tinh.
“Biết.” Ôn Đình Trạm trả lời trước khi tiếng hoan hô phía trước vang lên, “Độc là do ta phối.”
Dạ Dao Quang ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Đình Trạm, bất quá phía trước có thủ lĩnh đề nghị luận bàn, làm thân vệ Hoàng Kiên cùng dũng sĩ Mông Cổ té ngã, tiếng reo hò vang lên cao trào, căn bản không có người chú ý tới hai người ngồi góc là bọn họ.
“Độc này ta đã cho Thương gia kính hiến Hoàng Kiên.” Ôn Đình Trạm mỉm cười, “Ta hôm nay tới chính là muốn nghiệm chứng Hoàng Kiên có dùng loại độc này hay không.”
Rốt cuộc liên quan đến tánh mạng Khả Hãn Mông Cổ, nếu không thể cho Khắc Tùng bảo đảm, Khắc Tùng để ý phụ hãn hắn như vậy, vô cùng có khả năng bởi vậy mà làm cho Hoàng Kiên cúi đầu. Ôn Đình Trạm cũng không nghĩ chuyện này bại lộ, cũng có thể thử một chút xem Hoàng Kiên rốt cuộc có hoài nghi Thương gia không. Độc này của hắn vừa lượng để Hoàng Kiên dùng đối phó Khả Hãn, vừa uống vào sẽ làm thân thể từ từ suy ngược, đại phu cao minh cũng rất khó tra ra dấu hiệu trúng độc.
Độc tố tiềm tàng trong cơ thể, ẩn mà không phát ra ngoài, bởi vì thiếu thuốc dẫn. Hoàng Kiên hiện tại cũng không muốn mưu phản, hắn còn chưa muốn làm triều đình cảnh giác, phòng bị với Mông Cổ. Phế đi bước cờ này, càng không muốn hắn vừa rời khỏi Mông Cổ, sau lưng Mông Cổ liền đại loạn, làm chính mình trộm ngọc không được, ngược lại lại chọc vào ổ kiến khác.
Cho nên, hắn cần một loại độc dược cực tốt, ẩn núp khống chế được Khả Hãn, đồng thời hắn muốn khi nào bùng nổ liền sẽ bùng nổ, loại độc dược như vậy không nhiều lắm. Nhưng cũng không phải không có, cứ việc Ôn Đình Trạm thông qua tay Thương gia cho hắn một phần, nhưng Hoàng Kiên thông minh cũng không phải giả, Ôn Đình Trạm vẫn nên cẩn thận chút.
Bên tai đột nhiên rộ tiếp từng đợt thanh âm reo hò, Dạ Dao Quang nhìn qua liền thấy tới thời điểm dũng sĩ hai bên nhất quyết phân thắng bại. Trận đấu rất xuất sắc, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người, ngay cả Hoàng Kiên cùng Khả Hãn cùng các dung sĩ khác đều hết sức chăm chú nhìn hai lực lượng ngang nhau so đấu.
Nếu không có Ôn Đình Trạm nhắc nhở, Dạ Dao Quang cố tình lưu tâm, nàng chỉ sợ cũng không nhìn thấy thời điểm mấu chốt nhất, thân vệ Hoàng Kiên rõ ràng cắp đai lưng dũng sĩ Mông Cổ, trong nháy mắt tính toán quăng qua vai hất lên hạ xuống đất, thế nhưng dũng sĩ kia cả người cơ bắp linh hoạt giữa không trung, hai chân vừa chạm đất liền biến thành thế tấn công đá bay đối thủ.
Cho dù hắn bị nện mạnh lên mặt đất, nhưng đối phương bị hắn đá ra ngoài vòng, như vậy xuất sắc nghịch chuyển, làm Khả Hãn nhịn không được đứng lên hào hùng reo hò, làm mãn đường trầm trồ những tiếng khen ngợi. Một người lặng yên không tiếng động độc thủ vào chén rượu của Khả Hãn, tốc độ mau tới mức làm Dạ Dao Quang suýt nữa không kịp bắt giữ.
Dạ Dao Quang ngẩng đầu muốn nhìn xem đến tột cùng là người nào có thể tới gần Khả Hãn mà Khả Hãn hoàn toàn không phòng bị như vậy, còn dễ dàng đổi chén rượu, hai chén lại giống nhau như đúc, Dạ Dao Quang chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng phía sau.
“Hai ca ca Khắc Tùng không phải bao cỏ.” Ôn Đình Trạm nói với Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang không nói gì, bởi vì Mông Cổ thắng, hơn nữa thắng kinh tâm động phách, lập tức như nhóm lửa cảm xúc trong lòng người Mông Cổ lúc này, ngay cả Khả Hãn mệt mỏi phảng phất vì tràng luận bàn kia mà tất cả thành hư không. Hoàng Kiên lúc này bưng lên chén rượu, tán dương dũng sĩ Mông Cổ, rất hào hùng kính Khả Hãn một ly.
Nguyên bản Khả Hãn cả ngày hôm nay đều là giữ phép lịch sự tính dính môi uống một ly, nhưng một ly này, bởi vì trong lòng vui sướng, hắn hào khí nâng chén, đối Hoàng Kiên một kính, hai người đồng thời uống cạn, rồi sau đó nở nụ cười sang sảng.
“Hạ độc cao minh.” Dạ Dao Quang tán thưởng, không hổ Hoàng Kiên tâm tư kín đáo, hạ độc như vậy làm Khả Hãn hoàn toàn không chứa nửa điềm hoài nghi. Nàng không khỏi nhìn qua thị vệ Hoàng Kiên cùng dũng sĩ Mông Cổ kia, thế nhưng thấy ánh mắt hai người giao nhau, “Hóa ra là màn biểu diễn xuất sắc, hắn cũng đã an bài một vở tuồng hay.”
“Nếu là biểu diễn, lại xuất sắc như vậy, kỳ thật cũng đã được chuẩn bị trước.” Ôn Đình Trạm đem một ly sữa bò ấm đưa cho Dạ Dao Quang, “Đồ uống nàng thích nhất.”
Dạ Dao Quang tiếp nhận ly: “Dũng sĩ Mông Cổ kia là người của ca ca Khắc Tùng?”
Ôn Đình Trạm lắc đầu: “Là dũng sĩ trung thành nhất của Khả Hãn.”
“Hắn vì sao……” Dạ Dao Quang không hiểu.
“Một mảnh tâm trung thành.” Ánh mắt Ôn Đình Trạm vọng qua, “Dao Dao chẳng lẽ không nhìn ra khi ánh mắt hai người họ giao lưu, dũng sĩ Mông Cổ đối với thân vệ Hoàng Kiên chính là tràn đầy cảm kích sao?”. Đọc