Quái Phi Thiên Hạ

Chương 232: Chương 232: Dụ Rắn Ra Khỏi Hang




Chủ nhân của tòa phủ đệ này họ Chu. Người giúp việc của Chu gia nghe xong lời nói của Dạ Dao Quang thì nhất thời ngây người, sau đó bỗng chốc lấy lại tinh thần, rất nhanh chạy vào bên trong, không kịp mở to cánh cửa.

Dạ Dao Quang bất đắc dĩ nhún vai, lẳng lặng đứng ở cửa nhà, thời gian trôi qua khoảng nửa nén hương. Lần này, người giúp việc ra mở cửa còn dẫn theo vài người khác nữa. Người đi đầu mang y phục nghiêm túc, ngũ quan bình thường nhưng chính trực, để hai chòm râu, một người ước chừng ba lăm ba sáu tuổi nhìn có vẻ như là quản gia cùng vài người giúp việc khác đi đến. Đối phương nhìn thấy Dạ Dao Quang là một thiếu nữ tuyệt sắc kiều diễm như vậy không khỏi sửng sốt.

“Không biết cô nương nghe được từ đâu mà biết rằng gia phụ đau bụng không có thuốc trị?” Người đàn ông này cũng không phải gia chủ trong nhà, phía trên còn có phụ thân tuổi gần lục tuần.

“Lệnh tôn chính là bị sát khí gây thương tích, đại phu tất nhiên trị liệu không khỏi.” Dạ Dao Quang nhẹ giọng nói.

“Lệnh tôn có phải là đau bụng dữ dội nhất vào giờ Ngọ hay không?”

Giờ Ngọ chính là thời điểm ánh mặt trời và ánh trăng mãnh liệt nhất, sát khí cũng phát ra nồng đậm nhất vào giờ này.

“Tại hạ là Chu Hiếu, vừa rồi thất lễ. Cô nương, mời vào.” Chu Hiếu vốn cho rằng vị cô nương vô cùng xinh đẹp này chỉ là người truyền lời, phía sau ắt hẳn còn có cao nhân hoặc là trong lúc vô tình biết được một chút tin tức trong phủ mới có thái độ phòng bị như vừa rồi. Chuyện phụ thân hắn mỗi ngày vào giờ Ngọ đau nhức dữ dội nhất chỉ có chính hắn và tâm phúc của phụ thân mới biết, tuyệt không có khả năng tiết lộ ra bên ngoài. Lúc này hắn mới cung kính mở ra cánh cửa.

“Không sao.” Dạ Dao Quang chậm rãi đi vào Chu gia, Chu Hiếu dẫn cô một mạch vào nội đường. Nghĩ rằng Dạ Dao Quang thân là nữ tử, vì vậy hắn sai người đi gọi phu nhân của hắn cùng con gái tuổi tác xấp xỉ Dạ Dao Quang đi ra, có thể thấy được đây là một người chính trực.

“Dạ cô nương, theo như lời cô vừa nói, vậy có phải gia phụ trúng yêu thuật?” Trong lúc dẫn Dạ Dao Quang đi vào, Chu Hiếu đã hỏi tên họ của cô. Thực ra Chu Hiếu là một người đọc sách, không tin vào chuyện yêu ma quỷ quái. Cũng may hắn không phải là một người cứng nhắc, nghe Dạ Dao Quang nói ra bệnh tình của phụ thân chuẩn xác như vậy liền mời Dạ Dao Quang tiến vào.

“Chu đại quan nhân, lệnh tôn không phải trúng yêu thuật, mà là bị ảnh hưởng bởi phong thuỷ.” Đại quan nhân là cách gọi thể hiện sự kính trọng đối với những người đàn ông có xuất thân giàu có lúc bấy giờ, Dạ Dao Quang đối với người trước mặt vô cùng khách khí:

“Ta là địa sư.”

Chu Hiếu tuy kinh doanh sản nghiệp của tổ tiên để lại nhưng cũng là một người hiểu biết đọc đủ thứ thi thư, hắn biết “địa sư” là ai. Trên thực tế chịu ảnh hưởng của hoàng đế khai quốc, phàm là người có chút học thức trong triều Đại Nguyên đều biết cái gì gọi là “địa sư”.

Hắn không khỏi quan sát Dạ Dao Quang một lượt từ trên xuống dưới, vẫn là Chu phu nhân ngồi bên cạnh biết ý ho nhẹ một tiếng. Chu Hiếu lấy lại tinh thần, hắn vô cùng áy náy: “Dạ cô nương thứ tội, kẻ này tuyệt không có ý mạo phạm cô nương.”

“Chu đại quan nhân không cần bận tâm, nếu ta tự mình tìm tới cửa, đương nhiên sẽ không sợ dò xét.” Dạ Dao Quang vô cùng tự nhiên phóng khoáng đáp.

“Dạ cô nương, nếu như cô nói trong nhà có vấn đề về phong thủy, vậy xin mời nói thẳng.” Chu phu nhân tuy rằng diện mạo không đẹp nhưng trong lời nói vẫn toát ra khí khái quyết đoán.

“Vấn đề không phải gây nên bởi sự bày trí phong thủy của quý phủ.” Dạ Dao Quang đứng lên, chậm rãi đi tới chính giữa sân trong của toàn bộ tòa nhà. Vừa vặn thấy nơi đó có một hòn non bộ, cô liền vẫy tay với Chu phu nhân và Chu Hiếu đang đi theo:

“Mời hai vị đi theo ta.”

Lúc này mới là thời điểm mặt trời còn chưa lên cao, vừa bước lên hòn non bộ liền có một chùm tia nắng chiếu tới, Chu phu nhân nghiêng nghiêng đầu.

Dạ Dao Quang thấy vậy, khóe môi khẽ nhếch: “Phu nhân người xem, hòn núi giả bên phải phía trước chính là chính viện của quý phủ hẳn là nơi cư ngụ của Lệnh tôn, mà tấm gương bát quái phía trước kia có phải mỗi ngày đều hướng ánh sáng bắn thẳng về phía chính viện?”

“Chính là bởi vì như vậy sao?” Đối với việc này, Chu Hiếu cũng từng cảm thấy khó chịu nhưng chưa từng xem trọng.

“Chính bởi vì như thế.” Dạ Dao Quang gật đầu, sau đó chỉ về hướng tấm gương bát quái phía trước.

“Mái hiên của tòa lầu này thẳng hướng với phòng trong của tòa nhà đối diện, mái hiên hình củ ấu sẽ hấp thụ ánh sáng và luồng sát khí được chiết xạ chiếu vào. Bọn họ treo gương bát quái ở trước cửa sổ liền phân luồng sát khí này ngăn xuống phía dưới, mà gương bát quái vừa đúng hướng về phía quý phủ, sát khí từ phòng kia toàn bộ đều xâm nhập vào bên trong quý phủ. Hai vị có thể ngẫm nghĩ một chút, bệnh lạ trong bụng lệnh tôn, có phải là xuất hiện từ sau khi treo gương bát quái kia lên?”

Hai vợ chồng liếc nhau không nói gì, cuối cùng Chu phu nhân lên tiếng: “Không sai, ba tháng trước ta đến đình hóng mát liền thấy một chiếc gương, phản chiếu ánh nắng hắt vào trong mắt ta. Lúc đó ta cũng có nhắc qua với cha mẹ, không quá mấy ngày tổ phụ liền bắt đầu đau bụng. Ban đầu cũng mời đại phu đến trị, chẳng những không có hiệu quả, ngược lại bệnh tình mỗi ngày một nặng hơn.”

“Để ta đến làm cho ra nhẽ với phía nhà đối diện…”

“Khoan đã.” Thấy Chu Hiếu vội vàng định rời đi, Dạ Dao Quang lên tiếng ngăn lại:

“Chu đại quan nhân, Chu phu nhân, mọi người và gia đình kia có thù oán gì với nhau hay chăng?”

Hai người bị hỏi như vậy đều sửng sốt lắc đầu: “Gia đình kia nửa năm trước mới chuyển đến. Họ ở trong nhà cả ngày, bình thường chẳng mấy khi gặp gỡ, càng không bao giờ có chuyện kết thành hận thù.”

Tâm tư Chu phu nhân tinh tế hơn, liền hỏi thêm một câu: “Vì sao Dạ cô nương lại hỏi lời này?”

“Tết Trung nguyên hôm đó…” Dạ Dao Quang giản lược kể lại những điều mắt thấy tai nghe trong đêm tết Trung nguyên đó một lần, sau đó miêu tả đại khái hình dáng chiếc chuông gió.

“Thảo nào hôm đó ta thấy toàn thân lạnh lẽo, ban đêm mãi mới ngủ được yên ổn, sáng sớm tỉnh dậy nhìn thấy chuông gió kia rơi vỡ trên mặt đất còn tưởng rằng nguyên cớ do đêm trước gió lớn…” Chu phu nhân vừa nghĩ đến lông tơ liền dựng đứng, ánh mắt nhìn Dạ Dao Quang càng thêm cảm kích:

“Đa tạ Dạ cô nương đã ra tay tương trợ.”

“Dạ cô nương có phải chính là vị cao nhân đã giúp huyện lệnh đại nhân tìm được thi thể của Mộc Tiền kia?” Ánh mắt Chu Hiếu đột nhiên bừng sáng, trong cái nhìn đối với Dạ Dao Quang sinh ra kính nể.

Nhắc đến vụ án Mộc Tiền kia, Mạnh Lăng xin một quẻ chỉ biết được Mộc Tiền chết sau khi thi thể bị đốt đi, chứng cứ hoàn toàn không có. Nhưng Mạnh Lăng là một người có đầu óc, cùng nhị thúc của Mộc Tiền tìm lại chứng cứ lật tẩy bọn người Lữ thị, mà người đưa nhị thúc của Mộc Tiền quay lại chính là Chu Hiếu cho nên hắn biết rất nhiều nội tình mà người thường không biết. So với thế nhân ca tụng huyện thái gia Mạnh Lăng, hắn càng thêm khâm phục Dạ Dao Quang.

Vụ án Mộc Tiền cũng là một vụ án chấn động, mẹ đẻ vì nhân tình mà giết hại con ruột. Dạ Dao Quang sau khi nghe Ôn Đình Trạm nói qua cũng không ngờ rằng Chu Hiếu lại biết sự tình bên trong vụ án này.

“Xác thực vì huyện thái gia, ta có xem qua một chút ngày sinh tháng đẻ của Mộc Tiền.” Dạ Dao Quang khẳng khái thừa nhận.

Đối với việc này, vừa rồi Chu Hiếu vẫn còn chút hoài nghi hiện tại đã mười phần chắc chắn. Hắn cũng tin rằng việc có người năm lần bảy lượt sử dụng mưu kế nham hiểm như vậy hãm hại nhà hắn tuyệt đối không phải chuyện trùng hợp. Hơn nữa chuông gió treo ở nội viện cũng chính là do người trong phủ làm. Đối phương nếu không phải muốn đối nghịch với bọn họ, vậy mua chuộc hạ nhân trong phủ làm gì?”

“Dạ cô nương, ta sẽ phái người đi điều tra rõ, nhất định sẽ tra ra manh mối sự việc.” Ánh mắt Chu Hiếu thêm phần giận dữ, bọn họ thiện chí giúp người nhưng lại bị tính kế hãm hại như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.