Đang ở cùng Diệp Phụ Duyên thương nghị công việc, hồ sơ vụ án đang cầm trong tay ném xuống, Ôn Đình Trạm chạy bước lớn vẻ mặt nghiêm túc nghênh hướng Hoàng Ngạn Bách, hai tay gấp nắm chặt bờ vai của hắn, trầm giọng hỏi: “Nói rõ ràng, phát sinh chuyện gì?”
Khí tức trên người Ôn Đình Trạm đập mặt mà đến, lệ khí lạnh toát khó có thể thu lại nhường Hoàng Ngạn Bách không biết nên mở miệng như thế nào, hắn đem tin tức Hoàng Kiên truyền tới trực tiếp đưa cho Ôn Đình Trạm: “Đây là Hoàng Kiên thông qua phương thức của Hoàng gia đưa đến tay đồ nhi.”
Vội vàng tiếp nhận mở ra, Ôn Đình Trạm đọc nhanh như gió, phút chốc đem mấy trương giấy nhanh chóng đảo qua, sắc mặt chớp mắt lãnh liệt đến cực hạn, nội dung trong thư rất đơn giản. Hoàng Kiên khúc dạo đầu liền là bọn hắn tuy rằng chính kiến không hợp, mỗi người có tính toán riêng, nhưng hắn cũng không đồng ý việc đem thê nhi kéo vào. Hoàng Kiên viết rất rõ ràng, vị cô nương không rõ lai lịch kia, không biết từ đâu biết hắn đang đối phó với Ôn Đình Trạm, ở trong này Hoàng Kiên cũng hào phóng thừa nhận vụ án Cách Lai là do hắn gây nên, cho nên tìm tới hắn, báo cho hắn biết đã lợi dụng Cổ Cứu đem Dạ Dao Quang dẫn tới Nhật Nguyệt sơn, bày ra kết cục tất giết với Dạ Dao Quang, về phần là cục gì hắn cũng không biết.
Hoàng Kiên không biết thân phận của Mặc Khinh Vũ, cho nên diễn tả lại ả ta qua hình dung rất tỉ mỉ chu đáo, Ôn Đình Trạm thông minh cỡ nào, làm sao có thể không nghĩ ra được là ai. Lúc trước ở trên đảo Tu La, hai tỷ muội Mặc Như Vân cùng Mặc Khinh Vũ, Mặc tộc cố bố trí mê trận đưa bọn họ dẫn vào bên trong rừng cây đầy nọc độc, Mặc Khinh Vũ ở nơi đó bị nọc độc gây thương tích mới biết rừng cây đáng sợ thế nào. Sau này Mặc tộc phái người đem Mặc Khinh Vũ đưa ra khỏi đảo chữa thương, bọn họ lại gặp gỡ nhóm người đưa Mặc Khinh Vũ ra ngoài, bẫy bọn hắn cướp linh quả.
Mặc Như Vân bởi vì là nàng làm hại muội muội bị thương, sợ hãi bị trách phạt cho nên đi theo tiến nhập Ngọc Hoàng điện, sau khi hắn nhập ma giết chết toàn bộ người Mặc tộc tiến vào Ngọc Hoàng điện. Mà Dạ Dao Quang bị việc hắn nhập ma gây kích thích, mạnh mẽ đoạt Ngọc Hoàng, nàng còn phòng ngừa ngày sau bọn họ bị người Mặc tộc đuổi giết, đem Mặc tộc cường thế diệt sạch, toàn bộ người đương quyền ở Mặc tộc không một ai may mắn thoát khỏi, đệ tử Mặc tộc bị Dạ Dao Quang dùng phương thức như vậy phá tán.
Sau khi Dạ Dao Quang cửu tử nhất sinh, tất cả bọn họ một dồn vào trên người Dạ Dao Quang, cũng không tiếp tục để ý tới Mặc tộc, đoạn ký ức không mấy tốt đẹp kia bọn họ cũng không nhắc lại, cho nên không nghĩ lưới rách lọt một con cá là Mặc Khinh Vũ, trải qua một năm, Mặc Khinh Vũ lại tới tìm phu thê bọn họ báo mối thù diệt tộc.
Đích xác là cạm bẫy từ trên trời rơi xuống, lúc này đây nếu không có Hoàng Kiên nhắc nhở, chỉ sợ...
Ôn Đình Trạm đã không dám nghĩ tiếp!
Hoàng Ngạn Bách cảm nhận được khí thô bạo từ trên người Ôn Đình Trạm không chút che giấu, bản năng không dấu vết lui một bước. Ngược lại với Hoàng Ngạn Bách, Diệp Phụ Duyên đối với Hoàng Kiên phá lệ phòng bị, cho dù phát hiện cảm xúc Ôn Đình Trạm không thích hợp nhưng vẫn tiến lên, hắn đọc tin từ đầu tới cuối một lần, nhíu mày: “Hầu gia, như thế này không giống tác phong làm việc của lão hồ li Hoàng Kiên này, sợ phòng mắc mưu.”
“Ngươi là lo lắng hắn lấy chuyện này dụ ta đi, từ đó làm việc gì đó gây bất lợi cho ta?” Bọn họ đều không nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của Hoàng Kiên, nhưng bọn họ cũng đều biết chuyện kia nhất định là sự thật.
Vấn đề là Hoàng Kiên đem thời cơ cực tốt này chắp tay bỏ qua, tựa hồ không hợp lẽ thường, duy nhất khả năng chính là Hoàng Kiên biết hắn coi trọng thê nhi thế nào, lấy việc này dẫn hắn rời khỏi Tây Ninh phủ, thừa dịp hắn không ở mà quấy rối Tây Ninh phủ, vạch trần hắn bỏ rơi nhiệm vụ. Tội danh này có thể lớn có thể nhỏ, tùy vào sự nghiêm trọng của sự tình, nếu khoảng thời gian này hắn không ở trong nha môn, Tây Ninh xảy ra đại bạo loạn, chết thảm trọng, hắn thậm chí có thể bị định tử tội!
“Hầu gia, phải có phòng bị.” Diệp Phụ Duyên cảm thấy hắn suy nghĩ không có sai, hơn nữa loại chuyện này thà rằng tin là có, không thể dễ dàng bỏ qua.
“Nếu như đó là kế của hắn, ta dù cho biết rõ cũng sẽ làm như ý của hắn.” Ôn Đình Trạm xoay người, bước lớn hướng tới phía trước án kỷ, hắn nhanh chóng triển khai giấy, đề bút viết xuống một phong thư, đem Tiểu Quai Quai cho triệu hồi đến, từ trong ngực lấy ra một lá bùa triện.
Phù triện này là năm đó Dạ Dao Quang ở Ngọc Hoàng điện xảy ra đại sự cố như vậy lại không muốn xin giúp đỡ Thiên Cơ chân quân, sau đó Thiên Cơ chân quân trong lòng tức giận, nhưng lại luyến tiếc không trách móc nặng nề Dạ Dao Quang đang trọng thương dẫn tới tu vi bị phế. Sau này trước lúc hắn rời khỏi Duyên Sinh quan, Thiên Cơ chân quân tự mình giao cho hắn, nhường ngày sau bất cứ lúc nào, trong lúc nguy cấp đều phải thông tri tới Duyên Sinh quan, sự tình Ngọc Hoàng điện chỉ được phép xảy ra một lần.
Ôn Đình Trạm nghĩ tương đối sâu xa, Mặc Khinh Vũ sẽ không biết Dao Dao cùng Duyên Sinh quan có mối quan hệ sâu xa, hơn nữa Tây Ninh phủ này lại ngay dưới mí mắt Duyên Sinh quan, Mặc Khinh Vũ cũng không phải người biết cân nhắc phải trái điềm tĩnh như Mặc Như Vân, Mặc Khinh Vũ đã dám động thủ, kia nhất định xác định Dạ Dao Quang rơi vào nguy hiểm cũng vô pháp xin giúp đỡ từ Duyên Sinh quan.
Ả ta tất nhiên có con át chủ bài, chưa hẳn không giám thị nhất cử nhất động của hắn ở nơi này. Để ngừa vạn nhất, hắn vẫn quyết định đem phù triện Thiên Cơ chân quân cho dùng tới, hắn cũng không tin Mặc Khinh Vũ có thể ngắn ngủi một năm đã đến tu vi Độ Kiếp kỳ. Nếu Mặc Khinh Vũ thực sự đạt tới tu vi Độ Kiếp kỳ, cũng sẽ không cần lén lút ngầm đánh lén như thế.
Tiễn bước Tiểu Quai Quai, lông mày Ôn Đình Trạm vẫn như cũ không giãn ra: “Phụ Duyên, ta cáo ốm, chuyện lớn nhỏ ở phủ nha giao cho ngươi làm chủ.”
“Hầu gia!” Diệp Phụ Duyên không đồng ý nhìn Ôn Đình Trạm.
Ôn Đình Trạm xoay người, đôi mắt tối đen sâu thẳm thanh lãnh đầy cương quyết của hắn: “Cùng ta mà nói, vạn vật thế gian này đều có thể xá, có thể bỏ, có thể không có. Duy độc nàng, vào huyết tận xương, không thể thiếu.”
Dao Dao còn đang mang đứa con của hắn, bất cứ lúc nào cũng có khả năng sản tử, nếu trải qua việc nguy hiểm, chỉ sợ vô cùng có khả năng sinh non. Nơi rừng núi hoang vắng ai tới đỡ đẻ cho nàng, sản tử sẽ đau tới cỡ nào, ai làm bạn với nàng vượt qua? Giờ phút này, cho dù Hoàng Kiên đặt vô số cạm bẫy, hắn biết rõ tiền phương là núi đao biển lửa, cũng không thể không hành động.
Nói xong, Ôn Đình Trạm liền cúi đầu, tay hắn động cực nhanh, thân thể cũng nhanh chóng ở thư phòng di động, rất nhanh đã đem rất nhiều thứ sửa sang lại cho tốt, phân mấy xấp công vụ đẩy tới trước mặt Diệp Phụ Duyên: “Phụ Duyên, ngươi không cần lo lắng, Hoàng Kiên nếu như tưởng thật cho rằng cho ta một cái trở tay không kịp, có thể đem ta bức tới cái chết, vậy hắn chính là tự chui đầu vào rọ không thể nghi ngờ.”
Liền như vậy không lâu sau, nha môn tri phủ trên không xuất hiện một dòng khí dao động mà phàm nhân không cảm giác được, Ôn Đình Trạm lại cảm giác được, hắn một thân y phục còn chưa kịp thay, bắt lấy bộ y phục hàng ngày từ trong tay Vệ Kinh, vừa cởi quan bào vừa hướng tới sân mà đi.
Chờ hắn thay xong một bộ y phục hàng ngày màu tuyết trắng đứng ở trong sân, Trường Diên chân nhân đã xuất hiện trong phạm vi tầm mắt của hắn. Hắn truyền tin cho Duyên Sinh quan, chính là hi vọng bất luận là ai đến, đều tới trước dẫn hắn cùng đi.
Dạ Dao Quang lâm bồn, bên người không thể thiếu hắn.
Trường Diên Cũng biết tình thế gấp gáp, trong tay phất trần giương lên, đã đem Ôn Đình Trạm cuốn lấy, trong cái nháy mắt cả hai đều biến mất không thấy.