Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1234: Chương 1234: Duyên phận




Tuy rằng Ôn Đình Trạm tố cáo giả bệnh nghỉ một ngày, nhưng ngày hôm sau hắn vẫn đúng hẹn đi tới đỉnh núi ở Nam viên săn thú, Dạ Dao Quang đang mang thai hai tháng không thể tham gia những việc như thế này. Cứ coi như nàng vẫn có thể, nàng cùng các thai phụ bình thường không giống nhau, nhưng dưới sự cường thế của Ôn Đình Trạm, cũng chỉ có thể nhìn Lục Vĩnh Điềm đưa theo Trác Mẫn Nghiên chạy vào trong núi.

Ôn Đình Trạm vì để thuận tiện chăm sóc Dạ Dao Quang nên cũng không đi săn thú, mà để Hà Định Viễn mang theo Tuyên Khai Dương cùng đi. Ngoại trừ Tiêu Sĩ Duệ cùng Dụ Thanh Tập đang ở cữ không tới, những người khác đều có mặt, bao gồm cả Tịch Điệp và Đơn Ngưng Oản, Đơn Ngưng Oản tất nhiên là cùng đi với Chử Phi Dĩnh.

Đơn Ngưng Oản vừa xuất hiện, tròng mắt của ma quân liền dính ở trên người nàng, không đợi Dạ Dao Quang mở miệng vạch trần hắn, Già La liền biết thân biết phận lảng đi chỗ khác, tuy rằng Đơn Ngưng Oản có chút xấu hổ, nhưng nhìn Già La mặt vẫn còn non choẹt, sạch sẽ tới đáng yêu, nàng rốt cuộc không nhịn được.

“Hừ, không biết xấu hổ.” Dạ Dao Quang hừ lạnh, rồi sau đó trừng mắt với Ôn Đình Trạm, “Chàng có phải cố ý dẫn muội đi săn thú hay không, chính là cho Già La một chút phương tiện?”

“Dao Dao nếu không ngại thì nhìn thử xem Già La cùng Đơn cô nương có nhân duyên hay không.” Ôn Đình Trạm thật ra thật sự nhìn ra Già La này không phải đang đùa giỡn, mà là xưa nay hắn chưa từng nghiêm túc. Nếu một đoạn nhân duyên, có thể làm một người bỏ ác theo thiện, hơn nữa thành toàn cho một đôi tình nhân, chuyện này chẳng lẽ không phải công đức sao?

“Hắn là cái loại gì chứ, muội căn bản không cách nào nhìn tướng mạo của hắn.” Nếu có thể xem tướng mạo, Dạ Dao Quang đã sớm nhìn, Già La hiện tại đã chiếm thân mình người khác, thần hồn cùng thân thể không nhất trí, căn bản vô pháp xem.

“Vậy thuận theo tự nhiên đi.” Ôn Đình Trạm nhẹ giọng khuyên, “Nếu hai người bọn họ thật sự có duyên phận, nàng ngăn cản được hôm nay, cũng không ngăn cản được ngày sau; nếu như bọn họ vô duyên, không cần nàng ngăn cản.”

Điểm này Dạ Dao Quang làm sao lại không biết, nàng thu liễm tức giận, chính sắc nhìn Ôn Đình Trạm: “Muội chỉ là không hy vọng, nếu lúc có thể ngăn cản lại không ngăn cản, để sinh ra mối nghiệt duyên.”

Nhìn thê tử chậm rãi đi đến bờ sông, Ôn Đình Trạm cũng cất bước đi đến bên cạnh nàng, hắn có thể hiểu tâm tình của nàng lúc này. Tương lai của Già La quả thực không sáng rọi, hơn nữa Già La vẫn là ma, càng là bởi vì bọn họ nên mới có thể gặp Đơn Ngưng Oản, nếu Già La không phải Già La, mà thật sự là con Hoàng gia đô thống Thanh Hải, cùng Đơn Ngưng Oản cũng coi như là môn đăng hộ đối. Dạ Dao Quang có thể nhìn thấu tướng mạo Hoàng Ngạn Bách, biết hắn vẫn là con người, Dạ Dao Quang tất nhiên sẽ không khuyên bảo như vậy, nên thành toàn cho bọn họ mới đúng.

Già La là một loại người không ai có thể nắm giữ nhân số, nếu như bởi vì điều này mà liên lụy cả đời Đơn Ngưng Oản, đẩy Đơn Ngưng Oản vào cảnh cả đời bất hạnh, Dạ Dao Quang sẽ áy náy tự trách.

“Nàng tìm một cơ hội, đem thân thế của Già La nói rõ với Đơn cô nương.” Ôn Đình Trạm nghĩ rồi nói.

Đơn Ngưng Oản cũng không phải là trẻ con, nếu như nàng biết được hết thảy, vẫn tiếp tục rơi vào lưới tình với Già La, vậy chứng minh đây là Đơn Ngưng Oản tránh không thoát khỏi số mệnh, cùng bọn họ cũng không quan hệ, bọn họ nên làm gì cũng đều đã gắng sức.

“Hiện giờ, ngoại trừ như thế, còn có thể làm như thế nào……”

“Doãn Hòa, ngươi mau tới đây ——” Dạ Dao Quang nói chưa hết câu, phía xa triền núi liền truyền đến tiếng Lục Vĩnh Điềm hô lớn, thanh âm vội vàng mang theo điểm hoảng loạn.

Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang liếc mắt nhìn nhau, Ôn Đình Trạm đè lại sự lo lắng trong lòng Dạ Dao Quang: “Ta đi trước xem xem, nàng chậm rãi đi sau nhé.”

Nói xong, Ôn Đình Trạm liền thả người hướng tới Lục Vĩnh Điềm mà đi, Dạ Dao Quang vốn cũng muốn theo sau, nhưng nếu Lục Vĩnh Điềm kêu đến Ôn Đình Trạm, tất nhiên là việc Ôn Đình Trạm có thể giải quyết, vì không muốn Ôn Đình Trạm lo lắng cho nàng, Dạ Dao Quang cuối cùng để Nghi Ninh bồi nàng, đi theo con đường nhỏ bên trong rừng cây.

Chờ tới thời điểm Dạ Dao Quang đến, liền nhìn thấy Đơn Ngưng Oản khóc bù lu bù loa một bên, sắc mặt Già La đen như than chì nằm trong lòng Hà Định Viễn, cách đó không xa có một cái xác rắn độc.

Nhìn qua vị trí của những người ở đây, Dạ Dao Quang đã đoán được là chuyện như thế nào, không khỏi than khẽ: Quả nhiên là tránh không khỏi.

Ôn Đình Trạm đã tìm dược thảo nghiền nát đắp lên miệng vết thương bị rắn cắn trên người Già La, chờ sau khi Ôn Đình Trạm băng bó xong, Đơn Ngưng Oản mới khẩn trương hỏi: “Hầu gia, hắn, hắn không có việc gì chứ?”

“Tiểu Lục đã kịp thời đẩy máu độc trong người hắn ra, lại phong bế huyệt đạo, độc khí còn chưa vào tim, ta tạm thời cho hắn dược dẫn, Đơn cô nương yên tâm, hắn không nguy hiểm tới tánh mạng.” Ôn Đình Trạm nói với Đơn Ngưng Oản.

Mặt mày Đơn Ngưng Oản lúc này mới giãn ra.

Đã xảy ra chuyện như vậy, mọi người cũng không ai có tâm tình tiếp tục săn thú, toàn bộ trở về nam viên Dạ phủ, Dạ Dao Quang cũng không có tâm tình tự mình động thủ làm cái gì, tất cả đều để cho hạ nhân làm, Lục Vĩnh Điềm cũng săn được không ít con mồi.

Trở lại nam viên, Chử Phi Dĩnh liền ríu rít đem sự tình trải qua kể lại cho Dạ Dao Quang. Đúng như Dạ Dao Quang suy đoán, Già La vẫn luôn ở cùng Đơn Ngưng Oản, đương nhiên Chử Phi Dĩnh cũng không thể bỏ tỷ muội mà cùng một nam tử ở một chỗ, cho nên nàng kéo theo Tịch Điệp, lại đi cùng Hà Định Viễn, bọn họ là một khối.

Đơn Ngưng Oản thấy một con thỏ hoang, đã nhắm chuẩn, đang chuẩn bị bắn tên là lúc nhánh cây phía sau nàng rũ xuống một con rắn độc, chỉ có Già La vẫn luôn chú ý tới nàng nhìn thấy, Già La đã quên hắn không còn là ma quân hô mưa gọi gió như trước kia, thân thể hắn hiện tại là một thư sinh tay trói gà không chặt. Hắn theo bản năng đánh ra một chưởng hướng tới con rắn độc kia đang chuẩn bị công kích Đơn Ngưng Oản mà chộp tới.

Rắn độc bắt thì bắt được, nhưng hắn không hề có nội lực cùng ma khí, chờ tới khi hắn ý thức được thì rắn độc đã lật cắn lại hắn, lúc này Chử Phi Dĩnh đang dựa vào gần mới phát hiện, lập tức rút ra bội kiếm, một nhát đem đầu rắn độc chặt đứt lìa.

Đám Lục Vĩnh Điềm cách đó không xa, nghe thấy Già La bị rắn độc cắn, nhanh chóng ném xuống con mồi vừa săn được xông tới, Lục Vĩnh Điềm cùng Ôn Đình Trạm có học qua y lý. Tuy rằng không thể linh hoạt vận dụng, nhưng sơ cứu không có vấn đề, cho nên xử lý khẩn cấp, sau đó mới gọi Ôn Đình Trạm tới, Già La cũng bởi vậy bảo vệ được một cái mệnh.

“Ta dường như có điểm minh bạch hiểu ngươi vì sao ngày đó ở Âm Dương Cốc chịu cắt thịt đổi da cử.” Già La được đưa đến phòng khách nam viên liền tỉnh, hắn mở mắt ra thì bên cạnh chỉ có Ôn Đình Trạm đang xử lý miệng vết thương lần hai cho hắn, còn có hai hạ nhân.

Ánh mắt hắn có chút mờ mịt, hắn sống lâu như vậy, chưa từng nghĩ đến một ngày hắn sẽ vì một nữ nhân trước mặt mà quên chính mình, không màng tất cả lao tới, mặc dù phản ứng lại mới thấy chính mình đã không còn pháp lực. Khi độc phát tác làm thần thức bạc nhược hết sức, hắn lại hoàn toàn không hối hận.

Ngược lại nhìn thấy nàng vẫn đứng vững, trong lòng sinh ra cảm giác vui vẻ, thật may người bị rắn độc cắn không phải nàng. Trước kia hắn luôn khịt mũi coi thường hành động Ôn Đình Trạm che chở cho Dạ Dao Quang ở mọi nơi, nhưng hiện giờ chính hắn tựa hồ cũng thành ngốc tử như vậy.

Hóa ra mỗi người sống trên thế gian này đều có một khắc tinh, cam nguyện cho cảm giác cùng hành động ngu xuẩn tồn tại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.