Quái Phi Thiên Hạ

Chương 692: Chương 692: Gặp lại bách lý khởi mộng




“Chước Hoa.” Một giọng nói nhẹ nhàng từ xa vọng lại.

Dạ Dao Quang đưa mắt nhìn, thấy một thiếu nữ mặc nhiều lớp lụa mỏng, áo quây màu trắng có nụ hoa màu lục điểm hồng, chậm rãi bước đến. Búi tóc đen của nàng buông thõng xuống tai, hai dải tóc mai rủ xuống đai áo màu hồng nhạt trước ngực, kết hợp với ống tay áo dài cũng màu hồng tuyệt đẹp vô cùng. Tà áo nhẹ nhàng bay trong gió, mái tóc tung bay, bay từ lớp sương trắng phía sau Bồng Lai tiên đảo xuống cùng với linh khí tỏa ra quanh nàng, cứ như tiên nữ bay từ Quỳnh Vũ Tiên cung xuống vậy.

Đúng là nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay.

“Sao tỷ biết chúng ta tới?” Dạ Dao Quang cười, tiến lên.

“Là Nghiêu Phàm truyền tin cho ta.” Bách Lý Khởi Mộng cười.

Dạ Dao Quang ngừng lại quan sát Bách Lý Khởi Mộng một hồi, không hề nhiều lời. Cô nghĩ ba năm không gặp, Trọng Nghiêu Phàm không hề nghi ngờ đã gặp lại Bách Lý Khởi Mộng. Ông trời đúng là trêu ngươi, không biết nên nói là họ có duyên hay vô duyên đây, thôi vậy. Cô cũng không quản được, gọi là bạn bè, sau này có thể giúp được gì thì giúp vậy.

Lúc này, hai tiểu tử thân thể khỏe mạnh đi theo Bách Lý Khởi Mộng đến, vội vàng tiến lên giúp đỡ người Trọng Nghiêu Phàm phái tới chuyển hành lý. Bọn họ hành lễ qua loa, chỉ có Tuyên Lân hơi chú trọng một chút, sau đó Bách Lý Khởi Mộng lôi tay Dạ Dao Quang:

“Đi thôi, mọi người đã tới đảo Bồng Lai rồi thì phải ở nhà của ta.”

“Nhà tỷ?” Dạ Dao Quang không tin nổi.

Cho dù là yêu tu hay linh tu, bởi vì bản thân bọn họ không phải người, không có thói quen sinh hoạt của con người, nơi ở cũng không phải đình đài lầu các của con người. Bách Lý Khởi Mộng sẽ không dẫn bọn họ đến mấy nơi kiểu hồ Động Đình chứ?

Nhưng thực tế không phải như vậy, khi một tòa lầu các lớn tuyệt đẹp xuất hiện trước mắt Dạ Dao Quang, cô khẳng định đây không phải là do dùng linh lực biến hóa ra mà là nhà ở thật sự. Vật liệu xây nhà đều là đồ thượng hạng, những thứ này một người đã quen với việc xây nhà như Dạ Dao Quang liếc mắt liền nhìn ra ngay. Vào đến sân, phong cách của ngôi nhà khiến cô thấy có chút quen thuộc, có sự uyển chuyển hàm xúc của Giang Nam, lại có vẻ đẹp tuyệt diệu của phủ Thuận Thiên...

Loại phong cách nhà ở này, Dạ Dao Quang chỉ thấy qua trong nhà Trọng Nghiêu Phàm.

“Căn nhà này sao ta thấy nó cứ quen mắt thế nhỉ?” Lục Vĩnh Điềm tính tình ngay thẳng liền nói ra luôn, hắn còn ra sức nghĩ xem đã từng thấy qua ở đâu.

“Nhà này là năm kia Nghiêu Phàm cho người xây.” Mặt Bách Lý Khởi Mộng hơi ngượng ngùng.

Lục Vĩnh Điềm mới chợt hiểu ra, lập tức xấu hổ. Bởi vì không quen thân với Bách Lý Khởi Mộng cho lắm, không đến mức gọi là trêu ghẹo nhưng lại đụng trúng tâm tư của nữ nhi, bèn nghiêm túc nhận lỗi.

Dạ Dao Quang vội vã nói chuyện với Bách Lý Khởi Mộng để hóa giải bầu không khí. Bách Lý Khởi Mộng sai hạ nhân lần lượt đưa ba người Ôn Đình Trạm đến phòng cho khách, đích thân đưa Dạ Dao Quang đi.

“Tỷ nói cho hắn biết lai lịch của tỷ ư?” Dạ Dao Quang ngồi trước bàn, lên tiếng hỏi.

“Ta sao có thể nói thật cho huynh ấy biết?” Bách Lý Khởi Mộng lắc đầu, tuy nói nàng là linh thể nhưng nàng cũng không thể giải thích với Trọng Nghiêu Phàm, nếu hắn hiểu lầm nàng là yêu quái thì biết làm thế nào?

“Huynh ấy vẫn nghĩ ta là người khổ luyện, trong mắt huynh ấy ta không cha không mẹ, ở đây không có người chăm sóc, hai năm trước...”

Thì ra hai năm trước, khoảng thời gian Dạ Dao Quang khôi phục chân thân cho Dạ Khai Dương, Trọng Nghiêu Phàm vì ra biển tìm người giúp, không ngờ gặp sóng to gió lớn, chiếc thuyền bị mất lái đi lệch so với phương hướng ban đầu, cuối cùng trôi vào Bồng Lai tiên đảo. Lúc đó Bách Lý Khởi Mộng vừa mới xuất quan sau một năm bế quan nên hai người lại gặp nhau, Bách Lý Khởi Mộng giúp Trọng Nghiêu Phàm tìm người bị mất tích, cứu trợ thủ đắc lực của hắn, lại tiêu hao linh khí tìm người Trọng Nghiêu Phàm muốn tìm. Hai người sớm chiều bên nhau khoảng hơn ba tháng, này sinh thiện cảm, tình cảm dần sâu đậm.

Trọng Nghiêu Phàm mời Bách Lý Khởi Mộng cùng về với hắn, đồng thời đã cầu thân với Bách Lý Khởi Mộng. Chắc Bách Lý Khởi Mộng lấy lí do tu luyện trắc trở, nơi này thích hợp để tu luyện nhất để từ chối.

Dạ Dao Quang nghe xong cũng chỉ có thể nói ông trời trêu người: “Tỷ cũng không thể lừa hắn cả đời, Vĩnh Phúc Hầu hiện nay đã hai mươi bốn tuổi, ở dân gian tuổi này rồi còn chưa lập gia đình không nhiều đâu. Nhiều nhất một hai năm nữa, bệ hạ e là sẽ không để yên mà ban hôn cho hắn, đến lúc đó hắn sẽ rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.”

“Ta biết nên hai năm nay ta vẫn ở lại Bồng Lai chuyên tâm tu luyện.” Bách Lý Khởi Mộng gật đầu, hiện tại nàng ở biên giới của Bồng Lai tiên đảo sinh sống với người phàm vì muốn học cách hòa nhập với tập tục sinh hoạt của người phàm.

“Ý của tỷ là gì?” Trong lòng Dạ Dao Quang lập tức hiện lên một ý nghĩ khó tin được.

“Ta đã đến Thối Thể kỳ rồi.” Đôi mắt màu nâu chuồn chuồn mọng nước của Bách Lý Khởi Mộng, như cố lấy dũng khí nhìn về phía Dạ Dao Quang.

Dạ Dao Quang bỗng nhiên đứng lên, cô lạnh lùng nói: “Mộng Khởi, tỷ điên rồi!”

Yêu và linh cũng như người tu luyện có chia cấp giống nhau: Tụ Yêu (Linh), Thông Trí, Đoạn Thể, Luyện Cốt, Yêu (Linh) Đan, Hóa Hình, Ngưng Phách, Thối Thể, Luyện Hư, Đại Thừa, Độ Kiếp.

Cái gọi là Thối Thể chính là luyện thân thể, một khi thành công sẽ được xem là người sở hữu yêu lực hoặc linh lực nhưng yêu khí trên người sẽ tỏa ra nồng nặc hơn. Nếu kết hợp với người, một nửa kia sẽ bị yêu lực ăn mòn, hoặc người được lợi thì chính mình sẽ phải chịu trời phạt. Nhưng tới Thối Thể kỳ, bất luận là yêu hay là linh đều có tư cách biến thành người.

Yêu thối thể thành công chỉ cần tan hết yêu khí, chịu ngũ đạo thiên lôi, nếu còn sống sẽ có thân thể của người phàm. Linh thối thể thành công chỉ cần loại bỏ được tất cả linh căn, chịu thiên phạt, nếu còn sống cũng thành người.

“Ta nghĩ rất lâu rồi mới đưa ra quyết định này.” Giọng nói của Bách Lý Khởi Mộng vô cùng kiên định:

“Chước Hoa, trừ phi ta quên được huynh ấy, nếu không tu vi cả đời này của ta sẽ vì huynh ấy mà bị tâm ma quấy nhiễu, tu vi khó tiến thêm bước nữa. Nếu ta thấy huynh ấy cưới người khác, ta khẳng định ta sẽ thành ma. Muốn ta quên huynh ấy, đó là nỗi đau moi tim rút xương, ta không còn cách nào chắc chắn ta có nhớ huynh ấy hay không, nếu ta ép mình quên huynh ấy rồi lại nhớ lại huynh ấy, đến lúc đó cảnh còn người mất, cả đời này ta sẽ không được giải thoát. Dù sao đi nữa, sự dằn vặt này không thể tránh được, vậy sao ta không chọn chịu trời phạt biến thành một người phàm? Như vậy, chí ít ta vẫn có thể bên huynh ấy đến già.”

“Mộng Khởi, chưa nhắc đến tỷ chịu nổi trời phạt hay không, cho dù tỷ chịu được đi, tỷ cũng biết là sau khi chịu trời phạt, thân thể của tỷ còn yếu ớt hơn cả của người phàm. E rằng tỷ nhận hết đau khổ về mình cũng chỉ có thể bên hắn một sớm một chiều.” Dạ Dao Quang nỗ lực khuyên nhủ.

“Cho dù là trong một khoảnh khắc, ta có thể yêu huynh ấy như một cô gái bình thường, ta có chết cũng không hối tiếc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.