Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1362: Chương 1362: Hắnvì ta mà đến




“Phu nhân chính là Hầu gia phu nhân đúng không?” Tiếng cười của Dạ Dao Quang chớp mắt lại khiến cho Tào Bố Đức chú ý, nàng nhìn về phía Dạ Dao Quang ánh mắt liền càng thêm nhiệt liệt, so với nhìn Ôn Đình Trạm còn muốn nóng hơn, nhưng lại làm Dạ Dao Quang phát hoảng. Tào Bố Đức ngược lại vô cùng hứng khởi lại gần, “Phu nhân, người mau dạy ta, làm thế nào để một trượng phu giống như Hầu gia nghe lời.”

Dạ Dao Quang nhất thời quẫn bách 囧, cùng lúc Cổ Cứu thông hiểu tiếng Mông Cổ không chút thiện lương cười ra tiếng, Khắc Tùng mặt cũng nhất thời tối sầm. Muội muội cái gì cũng tốt, chỉ có điều thiện chân hồn nhiên, cũng may là người ở trong viện tuy không ít nhưng người thông hiểu Mông ngữ lại không nhiều lắm, nếu không bao nhiêu người nghe được câu này, bằng không thể diện của Ôn Đình Trạm biết đặt chỗ nào?

“Tào Bố Đức, không được làm càn.” Khắc Tùng mắng.

Mặt mũi Tào Bố Đức nhíu hết lại, nàng không rõ vì sao, mắt mở to nhìn Dạ Dao Quang: “Ta không thể hỏi vấn đề này sao?”

“Quận chúa, vấn đề này quận chúa nói chuyện riêng với Ôn phu nhân có được không?” Hoàng Kiên ở Thanh Hải nhiều năm như vậy, vì xây dựng nghiệp lớn, hắn cũng rất dụng tâm đi học tiếng Tây Tạng cùng Mông Cổ, tất nhiên cũng nghe hiểu được lời này, vì thế lựa lời nói, “Hầu gia, Đài Cát, canh giờ không còn sớm, không bằng nhị vị vào trước rồi nói.”

Khắc Tùng thuận thế cường chế muội muội của mình kéo về vị trí ngồi, Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang vừa đúng ngồi ở vị trí đối diện bọn họ. Chỗ ngồi được sắp xếp hình quanh bàn tròn, chủ vị tất nhiên là Hoàng Kiên, bên trái cùng bên phải hắn là phu thê Ôn Đình Trạm cùng huynh muội Khắc Tùng. Sau khi ngồi xuống, Tào Bố Đức vẫn không quên trợn trừng mắt nhìn Dạ Dao Quang.

Dạ Dao Quang cười giơ lên chén rượu hướng tới phía nàng, trong chén là rượu trái cây.

“Doãn Hòa sợ vợ, tin tức này truyền cũng xa quá ha, tận vương đình thảo nguyên Mông Cổ cũng đều đã biết.” Cổ Cứu cũng nhịn không được trêu ghẹo Ôn Đình Trạm một câu.

Ôn Đình Trạm không chút xấu hổ nói với Cổ Cứu: “Hi vọng xa nữa.”

Dạ Dao Quang thân thủ đỡ trán, thật sự không có gì là bình thường với Ôn Đình Trạm, có nam nhân nào bởi vì tứ phương kinh động bởi sự e ngại thê tử của mình mà đi tự hào, nàng thật muốn châm chọc Ôn Đình Trạm là kỳ bảo.

Bởi vì là dự tiệc mừng cho nên cũng không có nhiều chủ đề khác để nói, phần lớn là những lời chúc phúc tới đời thứ tư của Hoàng Kiên, những đề tài mẫn cảm không có ai đề cập, liền ngay cả huynh muội Khắc Tùng khi vào bàn tiệc cũng không nói một tiếng. Ôn Đình Trạm cũng chẳng có tâm tư khác, rất nhanh tới thời điểm hoàng hôn.

Trời Thanh Hải so với những địa phương khác bóng tối tới trễ hơn một chút, ngay cả thời điểm đầu mùa xuân thì cũng như vậy. Tới lúc mọi người đa phần đã ăn bảy phần no, vừa đúng ánh mặt trời chiết xạ màu huyết sắc chiếu tới, Hoàng Kiên liền mời tất cả ra ngoài lan can nhìn cảnh sắc, thưởng thức ánh sáng tịch dương. Đáng tiếc hôm nay trời không tốt, tuy rằng ban ngày sáng sủa, nhưng chỗ tịch dương hạ xuống có một đám mây dày che hết toàn bộ ánh sáng mờ.

Liền ngay cả Tào Bố Đức cũng vẻ mặt thất vọng: “Không đẹp, không đẹp, không đẹp bằng chiều tà trên thảo nguyên chúng ta.”

“Tào Bố Đức!” Khắc Tùng lại một lần ẩn hàm cảnh cáo hô nàng một tiếng.

Lại bị a huynh răn dạy, Tào Bố Đức mất hứng bĩu môi nói thầm: “Ta muốn vẫn thích tranh chiều tà.”

Bởi vì phân theo thân phận, Tào Bố Đức cùng phu thê Ôn Đình Trạm đứng không xa, Ôn Đình Trạm bỗng nhiên mở miệng nói: “Tào Bố Đức quận chúa đã thích bức tranh mặt trời lặn, ta có quen biết với hậu bối người đã hoạ ra bức hoạ kia, cậu ấy cũng là một đại tông sư trong giới hoạ kỹ, hắn có thể tặng cho quận chúa một bức chân dung đồ.”

Ánh mắt Tào Bố Đức sáng lấp lánh dừng ở trên người Ôn Đình Trạm: “Hắn ở đâu?”

Cổ Cứu cũng là thông hiểu Mông ngữ, thời điểm Ôn Đình Trạm vừa mở miệng, hắn đã có dự cảm xấu, quả nhiên Ôn Đình Trạm nói hết câu, ánh mắt hắn liền trừng lớn. Nhưng đợi đến lúc Tào Bố Đức nhào tới, Ôn Đình Trạm này hại bằng hữu không chút khách khí dùng ánh mắt ý chỉ Tào Bố Đức phương hướng hắn đang đứng.

“Ngươi là họa sĩ sao?” Tào Bố Đức nhanh chóng chạy tới chạy vòng quanh người Cổ Cứu, theo sau nói, “Hoạ sĩ Trung thổ cùng hoạ sĩ trên thảo nguyên khẳng định không giống nhau. Bức hoạ kia do trưởng bối của ngươi vẽ, vậy ngươi tất nhiên cũng có thể vẽ ra một bức hoạ đẹp, ngươi có thể giúp ta vẽ một bức không? Vẽ ta, ta muốn mang về cho các tỷ tỷ lắc mắt!”

Rõ ràng có chút rất không phân rõ phải trái, rõ ràng có chút càn quấy, thậm chí trần trụi bại lộ tâm tư của nàng, nhưng nàng lại hồn nhiên như vậy biểu đạt ra, ngược lại một điểm làm cho người ta chán ghét cũng không có. Cổ Cứu kém chút nữa mềm lòng đáp ứng, nhưng thân phận của Tào Bố Đức không bình thường, hắn cũng không biết quy củ vương đình Mông Cổ, để tránh phạm điều kiêng kị, hắn khéo léo từ chối: “Quận chúa, không ngại hỏi trước một câu với Khắc Tùng Đài Cát.”

“Hỏi a huynh làm gì? Cũng không phải a huynh hoạ cho ta.” Bất mãn lẩm bẩm một câu, Tào Bố Đức đột nhiên kinh ngạc nói, “Ngươi cùng Hầu gia đều nói được Mông ngữ ni, các ngươi thật lợi hại, giống a huynh của ta.”

A huynh của nàng từng nói học Hán ngữ rất muốn khóc, mà Hầu gia cùng nam nhân này học Mông ngữ cũng sẽ không dễ dàng hơn, chỉ bằng điều này nàng liền cảm thấy hai nam nhân trước mặt thật khiến người ta ngưỡng vọng.

“Tâm tư tiểu cô nương này thật quá đơn thuần.” Dạ Dao Quang không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu.

Sau đó Tào Bố Đức liền như phát hiện tân đại lục có rất nhiều thứ hấp dẫn giống như Cổ Cứu, từ đó nàng liên tục quấn quít hắn, không chỉ bởi vì Cổ Cứu biết vẽ tranh, nàng nghĩ Cổ Cứu sẽ vẽ cho nàng một bức, càng trọng yếu hơn là nàng cùng ca ca đến trung thổ đã nửa tháng cũng chưa gặp nhiều người biết nói Mông ngữ, gặp lão nhân như Hoàng Kiên thì thực không có hứng thú đi tán gẫu.

Tuy rằng nàng cũng rất muốn nói chuyện với Ôn Đình Trạm, nhưng nàng tâm tư đơn thuần, lại không câu nệ tiểu tiết, tính cách ngay thẳng. Cũng hiểu rõ nàng là một cái cô nương chưa lập gia đình, Ôn Đình Trạm là nam nhân đã cưới thê tử, hơn nữa còn là một người sùng thê, nàng không muốn thê tử Ôn Đình Trạm vì nàng mà không vui.

Một năm trước ca ca mời một vị Hán học tiên sinh cho nàng, nàng từ vị tiên sinh này nghe được rất nhiều về Ôn Đình Trạm, làm nàng hâm mộ nhất chính là tình cảm của Ôn Đình Trạm đối với thê tử hắn. Nàng căn bản không tin trên thế gian này có nam nhi tốt như vậy. Khi đến trung thổ, nàng đã cố ý phái thủ hạ biết Hán học đi hỏi thăm, càng hỏi thăm càng si mê, si mê chuyện xưa của bọn hắn. Những chuyện đó quá mức đẹp, cho nên nàng không hy vọng bất luận kẻ nào bao gồm cả chính mình phá hỏng, muốn nó trở thành truyền thuyết đẹp nhất như cảnh sắc trên thảo nguyên.

“Chàng vì sao cố ý đem Tào Bố Đức đẩy tới Chi Nam?” Đợi đến khi yến hội tán đi, Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm nắm tay, đạp ánh trăng đi trở về sân phòng bọn họ, tới nơi không có người khác, Dạ Dao Quang hỏi.

“Khắc Tùng Đài Cát nói hắn đến trung thổ du ngoạn, đường nhỏ Tây nam tới đô thống phủ, hiểu biết đô thống phủ có việc vui, mới cố ý tới cửa chúc mừng, thuận tiễn dẫn theo muội muội mở mang tầm mắt” Ôn Đình Trạm nhẹ giọng nói với Dạ Dao Quang.

“Lời này thì có ý gì xấu?” Khắc Tùng đã quang minh chính đại tới cửa như vậy, chẳng nhẽ phải có mục đích không đứng đắn khác.

“Hắn là vì ta mà đến.” Thanh âm Ôn Đình Trạm dưới cảnh đêm còn thêm mông lung say lòng người hơn cả nguyệt hoa đầu xuân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.