Bách Lý Khởi Mộng ở bên cạnh Dạ Dao Quang khoảng chừng mười ngày cho tới khi Qua Vô Âm đến, dưới sự thúc giục của Dạ Dao Quang mới rời duyên sinh quan. Vừa may Trường Kiến đạo tôn có việc cần ra ngoài, vừa khéo có thể đi theo luôn.
“Muội nhớ chẳng phải tỷ sắp kết hôn sao?” Sau khi tiễn Bách Lý Khởi Mộng xong, Dạ Dao Quang nghi hoặc nhìn Qua Vô Âm.
Lúc ở đảo Bồng Lai, Ôn Đình Trạm đã nói qua với cô về chuyện của Qua Vô Âm rồi, sau đó Dạ Dao Quang cũng trực tiếp đi hỏi Mạch Khâm, Mạch Khâm nói hai tháng sau nàng ấy và Vân Phi Ly đại hôn. Tính thời gian cũng vừa đến lúc, sao lúc này nàng ấy lại chạy tới chỗ của cô chứ.
“Tỷ mới từ Phiêu Mạc Tiên tông tới.” Qua Vô Âm cắn răng tức giận nói:
“Bà mẹ của Vân Phi Ly thật đúng là một mụ điên.”
“Sao vậy?” Dạ Dao Quang hiểu rằng tuyệt đối không phải vì việc của cô.
“Mẹ hắn vì muốn tu vi của hắn tăng mạnh, dường như không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, chút nữa là dùng đến phương pháp yêu tà!” Qua Vô Âm càng nghĩ càng phẫn nộ, đôi mắt đẹp lạnh lùng như sắp bốc hỏa.
“Đang yên đang lành lại ép Vân Phi Ly ăn một lượng lớn linh vật. Trước đây Vân Phi Ly đều cố nhẫn nhịn chịu đựng, Vân Phi Ly cũng nói với bà ta nhiều lần rồi nhưng bà ta vẫn lén lút trộn linh vật vào trong thức ăn của Vân Phi Ly, để đến lúc này Vân Phi Ly do không tiêu hóa nổi lượng linh khí quá nặng, suýt chút nữa bị vỡ gân mạch. Mụ điên đó vẫn cứ cho là không phải lỗi của mình, bà ta còn trách tỷ, nói nếu không phải Vân Phi Ly vì vội vã kết hôn thì sao có thể bị phân tâm, vội vã xuất quan khiến gân mạch bị rối loạn cơ chứ!”
Dạ Dao Quang nghe xong nhíu mày, cô không thể không căn dặn Qua Vô Âm: “Sau này tỷ phải thật cẩn thận, Vân phu nhân rất có thể sẽ nhập ma.”
Dựa theo suy nghĩ của Vân phu nhân, nếu là người phàm thì đó chính là tâm lý bất thường đạt đến cực độ, nhưng người tu luyện một khi tâm lý bất thường rất dễ rơi vào tâm ma chuyển thành ma.
“Sao lời của hai người lại giống nhau đến vậy...” Qua Vô Âm thốt ra, giọng nói hơi chút ngập ngừng.
“Ai nói giống muội?” Dạ Dao Quang liền vội vàng hỏi.
“Là Mạch Khâm.” Qua Vô Âm không chút nghĩ ngợi trả lời:
“Ngay từ lúc tỷ và Vân Phi Ly đính hôn, Mạch Khâm đã nhắc nhở tỷ như vậy.”
Dạ Dao Quang nhíu mày, không có ý tiếp tục đề tài này mà lại chuyển sang chuyện khác nói: “Tâm trạng tỷ có vẻ rất vui.”
“Muội cũng nhìn ra rồi sao?” Mặt mày Qua Vô Âm giãn ra:
“Hiện tại tâm trạng của tỷ quả thật không thể tốt hơn, muội cần phải biết được tỷ đính hôn là vì Vân Phi Ly đã cho tổ phụ tỷ một viên Thất Diệp Ngọc Bồ Đề...”
Qua Vô Âm cực kỳ vui vẻ kể từ đầu đến cuối câu chuyện cho Dạ Dao Quang nghe, thì ra Thất Diệp Ngọc Bồ Đề nữ nhân không dùng được nhưng Vân Phi Ly không nói chuyện này cho Qua Tông chủ. Thất Diệp Ngọc Bồ Đề là vật để cầu hôn, trong dân gian trước nay luôn là của hồi môn của nữ nhân khi xuất giá, đương nhiên tông môn tu tiên không chú ý đến Thất Diệp Ngọc Bồ Đề có ẩn chứa lượng khí Mộc vô cùng dồi dào, đó cũng chính là sinh khí. Cơ thể của con tiểu yêu kia vốn dĩ là cây, đương nhiên không muốn tuột mất thứ tốt này, dù sao thì nàng ta cũng có bản lĩnh khiến Qua Duệ Trọng lấy được thứ này từ tay tổ mẫu của Qua Vô Âm, hơn nữa đã dùng qua rồi.
Hậu quả là dùng xong, tu vi bị giảm đi, còn suýt nữa bị hiện trở lại nguyên hình. Có điều bây giờ cũng chẳng đến đâu, khuôn mặt diễm lệ đẹp đẽ của nàng ta nay thành hình dạng nửa người nửa vỏ cây nhìn mà thấy sợ, ngày ngày ở Qua Vụ hải nổi trận lôi đình, ngay cả Qua Duệ Trọng cũng bị nàng ta làm liên lụy nhưng vẫn cứ lặng lẽ chịu đựng.
Nhất là Qua Duệ Trọng bị nàng ta tẩy não, cho rằng Thất Diệp Ngọc Bồ Đề mà Vân Phi Ly đưa cho có vấn đề, còn tự mình đi chất vấn Phiêu Mạc Tiên tông. Cuối cùng kết quả đúng như dự liệu, bọn họ biết được nguyên nhân từ Phiêu Mạc Tiên tông, Phiêu Mạc Tiên tông tức giận còn viết một bức thư chất vấn Qua tông chủ, tuy từ ngữ rất uyển chuyển nhưng đại ý chính là:
Con gái của ông còn chưa gả vào Phiêu Mạc Tiên tông, các ông đã dùng sính lễ của Phiêu Mạc Tiên tông chúng ta, cũng không sợ hôn sự này có biến cố. Đây là đang ức hiếp Phiêu Mạc Tiên tông chúng ta hiện không có người sao? Dùng thì đã dùng rồi, lại còn đưa cho một người không thân không thích với cháu gái ông dùng, cho một người làm thiếp dùng, đây chẳng phải là coi thường sính lễ của Phiêu Mạc Tiên tông sao?
Qua tông chủ bị nói khiến khuôn mặt tái xanh, lúc này mới biết Thất Diệp Ngọc Bồ Đề bị vợ cả sử dụng, lúc này tức đến mức suýt chút nữa muốn bỏ vợ. Đích thân ông giao cho vợ cả, chính là muốn vợ cả chuẩn bị sính lễ cho Qua Vô Âm, làm của hồi môn cho cháu gái khi gả đi, lại chẳng ngờ người vợ cùng mình chung sống gần trăm năm nay lại đối với ông bằng mặt mà không bằng lòng. Cuối cùng mặc dù không bỏ vợ nhưng ông lại giam giữ cả Qua Duệ Trọng và người đàn bà ấy. Qua Vô Âm cảm thấy không khí thực sự dễ thở hơn rất nhiều.
“Chỉ sợ trong chuyện này không thiếu bàn tay của tỷ!” Dạ Dao Quang nhìn bộ dạng vui mừng của Qua Vô Âm.
“Tỷ thực ra làm gì có nhiều chiêu trò như vậy, đây đều là kế sách của Vân Phi Ly, để tỷ dùng Thất Diệp Ngọc Bồ Đề dụ dỗ nàng ta. Đây chính là do nàng ta không biết giữ mình tránh khỏi cám dỗ, sao có thể oán trách tỷ được?” Qua Vô Âm hãnh diện nói:
“Kể cả việc nàng ta gây sự vô lý cũng là Vân Phi Ly bày cho tỷ thủ đoạn, sau đó Vân Phi Ly đã sớm chuẩn bị xong thư trách cứ, chỉ còn chờ phụ thân ngu ngốc của tỷ tới cửa thôi.”
Dạ Dao Quang lặng lẽ nhìn Qua Vô Âm.
“Sao muội lại nhìn tỷ như vậy?” Qua Vô Âm thấy khó hiểu trong lòng.
“Không có gì.” Dạ Dao Quang phát hiện ra Qua Vô Âm dường như mỗi lần nhắc đến Vân Phi Ly không còn giống như trước đây, không còn coi thường hay lạnh nhạt, giống như đang rất thích thú. Cô cũng không vạch trần ra vì cô cũng không chắc Qua Vô Âm có phải có một tình yêu nam nữ hay không, chuyện này cô cũng chưa nhìn rõ được.
“Muội mệt rồi đúng không, vậy muội nghỉ ngơi một lát đi, tỷ đi tìm Mạch Khâm có việc.” Qua Vô Âm chợt nghĩ đến thân thể của Dạ Dao Quang vẫn chưa hồi phục, vì vậy đứng dậy nói.
Dạ Dao Quang cũng không ngăn cản, cô quả thực cũng có chút mệt mỏi. Nhưng sau khi Qua Vô Âm đi, cô cũng không nghỉ ngơi mà lấy bút viết một bức thư gửi cho Ôn Đình Trạm.
Trong thư cô hỏi cậu có khỏe không, đang ở nơi nào, lại nói những bất đồng trong phỏng đoán của mình về việc của Qua Vô Âm và Vân Phi Ly cho Ôn Đình Trạm, cứ như vậy chẳng biết khi nào đã viết được năm sáu trang giấy mới lưu luyến kết thư, cuối thư cô không viết tên mình, mà là nhớ nhung. Cuối cùng cô đưa cho Tiểu Quai Quai gửi đi.
Còn Qua Vô Âm đến gặp Mạch Khâm nói: “Doãn Hòa suy đoán về việc Vân phu nhân không bình thường và Vân Viên ắt hẳn có liên quan đến nhau, có lẽ bà ấy và Vân tông chủ đều trúng kế Vân Viên nhưng lại không biết, đợi đến khi bị bộc phát ra thì ma tính đã quá độ, để chúng ta nghĩ tra một cách tra rõ chuyện này.”
Qua Vô Âm đến Phiêu Mạc Tiên tông, thân làm nữ chủ nhân tương lai, tuy cô tạm thời không có quyền thả Ôn Đình Trạm nhưng cô muốn đến thăm, cũng không có ai ngăn cản nên cô nhân cơ hội đến gặp Ôn Đình Trạm.
“Doãn Hòa vẫn khỏe chứ?” Mạch Khâm hỏi.
“Da tróc thịt bong, vết thương đầy người.”
Vẻ mặt Qua Vô Âm nghiêm trọng, mặc dù Ôn Đình Trạm quần áo lành lặn nhưng Qua Vô Âm vẫn nhìn thấy được mặt và cánh tay của cậu, đôi môi có những vết thương không có máu nhưng khô khốc và bong tróc làm người nhìn sợ run. Vết thương có nhiều chỗ như bị khâu lại cứ như sắp nứt mà lại không phải là nứt, có nhiều chỗ rất rõ ràng là vừa bị nứt toác ra.