Trong nháy mắt đó, lòng Dạ Dao Quang như lửa đốt, bên tai cô toàn là giọng của Hư Cốc.
“Ái chà chà, tiểu nha đầu, sao ngươi keo thế, không phải chỉ là cháo thôi sao, đâu đáng để ngươi đuổi theo lão gia ta không tha.”
“Ây da... con nhóc, đừng đi, lâu rồi chưa có người nói chuyện phiếm với lão gia ta, chúng ta trò chuyện chút đi.”
“Con nhóc, đá Nữ Oa kia cũng không có ích gì, chỉ là một viên đá vụn, hay là ngươi theo lão gia ta xông vào địa cung, không chừng chúng ta có thể tìm được không ít bảo bối.”
“Ha ha, con nhóc chúng ta lại gặp nhau rồi.”
“Ai da, ta nói ngươi này, sao ngươi lại tính toán chi li vậy chứ? Ngươi mở địa cung cho ta, ta bảo vệ ngươi chu đáo, đây không phải hai bên cùng có lợi sao? Sao lại là lão nhân gia ta chiếm lợi ích của ngươi được?”
“Ha ha, bộ dạng con nhóc này thật đáng yêu, lão nhân gia ta chẳng qua chỉ là một lão già sống năm trăm tuổi.”
“Chà chà, quả nhiên con nhóc này cũng chú trọng nhan sắc.”
“Con nhóc này chả biết điều chút nào. Ngươi chẳng qua chỉ là tán tu, không môn không phái bái ta làm thầy, lẽ nào ngươi còn thiệt thòi sao?”
“Ơ, cái này được, lão gia ta không có con cái, chẳng bao giờ hưởng thụ niềm vui gia đình, cũng có thể xem là chuyện đáng ân hận nhất đời, lão gia ta thấy ngươi cũng thuận mắt đấy.”
“Nha đầu, con trai không chê mẹ xấu, con gái không chê cha xấu, có hiểu không?”
“Ây da, nha đầu con thẹn quá hóa giận hả? Con nói xem, con thấy tiểu tử nào được? Mắt nhìn không tệ, hai tên tiểu tử đều tốt, con xem thử có người cha nào đoạt người về cho con nạp làm áp trại phu quân không.”
“Nha đầu, mau đi đi, lão gia ta không dễ dàng bị gây khó dễ đâu, đường hầm cũng không ngăn được ta.”
“Nha đầu, hãy sống thật tốt.”
Từng tiếng nha đầu, luôn là hi hi ha ha, ây da ây da gần gũi hoàn toàn không giống với một lão bất tử sống hơn năm trăm năm, cũng không giống một chân quân Độ Kiếp kỳ. Ông cứ như vậy mà vùi mình vào dung nham vì cô con gái nhận làm nghĩa phụ chưa tới một tháng này.
Cô còn chưa kịp nói với lão đầu:
Thật ra con không chê người, thật ra con không thích Thiên Cơ chân quân xa vời như vậy, chỉ có thể ngước nhìn như tiên giáng trần.
Thật ra con không phải đứa con gái không hiếu thảo, con muốn hiếu thuận với người thật tốt.
Thật ra con chưa từng nghĩ tới việc sẽ lấy được gì từ người, con thật lòng muốn làm con gái người.
Thật ra con rất không nỡ để người phi thăng, người không muốn phi thăng cũng được, chúng ta sống cùng nhau ở đây.
Thật ra...
Còn rất nhiều thật ra, cô muốn nói cho ông biết trước lúc ông phi thăng. Nhưng bây giờ, giọng cô nghẹn lại, vốn không thể nói được chữ nào. Yết hầu của cô nóng rát đau đớn mãi không thôi. Ngoài hai hàng lệ tuôn trào không ngừng ở nơi khóe mắt thì chuyện gì cô cũng không làm được.
Vì sao ông trời lại tàn nhẫn như vậy. Cô không tin vào tình thân, không biết tình thân như thế nào. Bây giờ cuối cùng cũng có một người cha mang đến cho cô sự ấm áp, cô vừa mới hiểu đó là cảm giác thiêng liêng đến mức nào. Cô thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng nhìn ông phi thăng, không quyến luyến không cầu mong quá đáng gì nhiều.
Nhưng ngay cả kết cục như vậy vẫn khăng khăng không cho cô...
Cả người Dạ Dao Quang rơi vào một vòng tay ấm áp quen thuộc. Hai mắt đầy nước, ánh mắt cô mông lung nhìn Ôn Đình Trạm vẫn chưa thu lại vẻ mặt hoang mang biến sắc. Cô ôm cổ Ôn Đình Trạm, đè nén khóc òa lên. Cô cần thổ lộ, cần khóc lớn một lúc lâu.
Lòng cô quả thật đau đớn quá, có gì đó nôn nao quấn lại, đau đến mức cô khó có thể hô hấp được.
Ôn Đình Trạm cũng ôm cô thật chặt, hạnh phúc vì mất mà có lại. Nhưng vì Hư Cốc chìm vào lòng dung nham mà hóa thành tro bụi, ngoài việc ôm cô thật chặt, trong lòng cậu cũng có một chút nặng nề không nói ra được.
Ngay cả đám người Tô Bát được Hư Cốc hộ tống cả đoạn đường này cũng không kiềm được chua xót nơi khóe mắt.
Mà sau khi Hư Cốc kéo theo chủ nhân địa cung ngã xuống dòng dung nham, dung nham dường như đã ăn no không còn động tĩnh, cũng không dâng lên. Đang lúc mọi người chìm vào đau thương, xích sắt của tháp đột nhiên buông lỏng, hai bên bị đứt nối liền với nhau.
Dạ Dao Quang đẩy Ôn Đình Trạm ra, cô nhìn mặt đất dường như sắp khôi phục lại hình dáng ban đầu. Cô nhoài ra rìa của phần đứt đoạn, nhìn chằm chằm vào dòng dung nham đang hạ xuống. Cô muốn thét lên nhưng lại không phát ra được âm thanh nào. Cô liều mạng đẩy nhưng không đẩy được hai bên đang khép lại.
Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn nó khôi phục như lúc ban đầu, một khe hở rất nhỏ cũng không để lại cho cô.
“Dao Dao...” Ôn Đình Trạm ôm Dạ Dao Quang ngây ngốc ngồi bên rào chắn xích sắt. Mắt cô đờ đẫn nhìn chằm chằm nơi khép lại trên mặt đất, cả người đều ngây ngốc như vô hồn.
Mọi người thấy cảnh này, lòng đều đau thương nhưng họ chỉ có thể đứng từ xa nhìn tới.
Hai người Mạch Địch và Tô Bát nhanh chóng ngồi xếp bằng, thu lại vẻ đau thương, dùng linh quả bắt đầu dưỡng thương. Đã không còn Hư Cốc, bọn họ muốn thoát khỏi đây cũng phải trải qua nhiều nguy hiểm.
Ôn Đình Trạm lấy thuốc từ chỗ Mạch Khâm xử lí vết thương bên ngoài cho cô, sau đó nhẹ nhàng ôm cô, để cô dựa vào.
“Dao Dao, nghĩa phụ người đã đi, chúng ta phải sống thật tốt thì mới không phụ kỳ vọng của nghĩa phụ.” Ôn Đình Trạm có thể hiểu được tâm trạng lúc này của Dạ Dao Quang, vì cậu cũng đã từng trải qua.
Đôi mắt Dạ Dao Quang cuối cùng cũng chuyển động, cô chậm rãi quay đầu nhìn Ôn Đình Trạm: “Trạm ca, lòng muội đau quá.”
Giọng cô khô khốc khàn khàn, nghe thấy đã làm người ta đau lòng.
“Ta biết, nàng còn có ta.” Ôn Đình Trạm nhẹ giọng nói.
Sững sờ nhìn Ôn Đình Trạm một lúc lâu, Dạ Dao Quang thẫn thờ gật đầu.
Không biết mọi người đợi bao lâu, tiếng xì xì từ khe nứt trên mặt đất đột nhiên truyền đến, vùng đất dưới chân họ cũng bắt đầu rung lắc như một quái thú sắp xông ra từ phong ấn. Mặt đất rung lên, sức lực mạnh mẽ làm bọn họ suýt đứng không vững.
Toàn bộ tinh thần của mọi người đều đề phòng quan sát bốn phía, chỉ sợ có nguy hiểm gì đó sẽ đột nhiên ập đến.
“Đây là gì?” Qua Vô Âm là người đầu tiên phát hiện mặt đất dưới chân nứt ra lỗ hổng lớn, đồng thời còn có chùm sáng ngũ sắc tỏa ra.
Mọi người nhanh chóng lui về sau vách đá, dựa vào bức tường. Lúc này khe nứt mới xuất hiện lan tới, mà Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm đều đang ở chính giữa. Mạch Địch muốn tung người bay đến chỗ hai người họ, túm bọn họ lại. Nhưng khi ông vận khí thì bỗng cảm thấy ngũ tạng đông lại, toàn bộ khí ngũ hành lập tức tan biến không còn tăm hơi như đã rơi vào Tán Linh trận.
“Ôn công tử, Dạ cô nương, mau tới đây!” Không thể dẫn khí, Mạch Địch liền chạy về bên đó, lại phát hiện ánh sáng ngũ sắc tỏa ra từ vết nứt giống như bức bình phong ngăn cách bọn họ, vì vậy Mạch Địch chỉ có thể la to lên.
Thừa dịp vết nứt còn chưa lớn, Ôn Đình Trạm đang muốn ôm Dạ Dao Quang thoát khỏi nơi này thì bị Dạ Dao Quang đè xuống. Từ đầu đến cuối, Dạ Dao Quang nhìn chằm chằm mặt đất khép lại rồi nứt ra lần nữa, lúc này thứ tỏa ra đã không còn là ngũ hành Hỏa nóng bức nữa, mà là khí ngũ hành ôn hòa kèm theo hơi thở quen thuộc.