Vương đình Mông Cổ, Dạ Dao Quang kiếp trước từng thấy qua hình ảnh, còn chân chính vương đình Mông Cổ có khí thế không giống như hoàng cùng Nguyên Triều với những cột trụ khắc họa, lầu các tinh xảo, càng không có bậc thang bạch ngọc xa hoa. Đại hãn Mông Cổ đa phần là lều lớn, bên ngoài có rất nhiều thị vệ canh gác. Từ lúc Dạ Dao Quang tiến vào liền cảm thấy những trạm gác ở đây có khí hạo nhiên hoàn toàn bất đồng với hoàng cung.
Khắc Tùng quang minh chính đại dẫn theo bọn họ tiến vào lãnh địa Mông Cổ. Vì không muốn đưa tới phiền toái cho Khắc Tùng, Ôn Đình Trạm cố ý dán lên hai chòm râu giả làm Dạ Dao Quang cười ngặt nghẽo một hồi. Dạ Dao Quang thì tương đối tùy ý, nàng giả nam nhân đã thành quen, lại có khí Ngũ hành bổ trợ, muốn để người khác nhìn thấy thế nào thì chính là thế đó.
Địa vị của Khắc Tùng ở trong lòng đại hãn Mông Cổ không bình thường, bọn họ vừa mới tới đại hãn liền tự mình triệu kiến. Đây là lần đầu tiên Dạ Dao Quang nhìn thấy đại hãn Mông Cổ. Hắn hẳn là một người trên dưới năm mươi tuổi, dáng người cường tráng như trong suy nghĩ của Dạ Dao Quang, mặc Mông phục màu nâu, hai tròng mắt sáng ngời có thần, ngồi ở phía trên có một cỗ khí thế uy nghiêm. Ánh mắt hắn sắc bén như chim ưng, bàn tay vung lên: “Ngồi đi.”
Mông Cổ đại hãn dùng Hán ngữ, hơn nữa Hán ngữ cũng không kém, Dạ Dao Quang có chút kinh ngạc. Nhưng nàng lại cau mày lâm vào trầm tư, có lẽ ở khoảng cách gần, nàng cảm giác được trên người đại hãn Mông Cổ có một cỗ từ trường quỷ dị, nhưng cụ thể quỷ dị ở chỗ nào nàng không thể nói được. Rõ ràng trên người hãn vương có một lực lượng tà ác, nhưng rồi lại có một cỗ lực lượng tinh thuần, rất mâu thuẫn, giống như chính tà đều là hắn.
Ôn Đình Trạm hành lễ theo phép tắc: “Đa tạ đại hãn.”
Sau khi mọi người đều ngồi xuống, đại hãn cho người mang lên rượu sữa ngựa, đây là đồ uống người Mông Cổ chỉ dùng đãi khách quý, Dạ Dao Quang cảm thán, có lẽ địa vị của Khắc Tùng đối với đại hãn này cao hơn nàng suy nghĩ.
“Nghe nói các ngươi cứu Khắc Tùng cùng Tào Bố Đức?” Thình lình Mông Cổ đại hãn mở miệng hỏi.
Ôn Đình Trạm có lễ trả lời: “Lúc ấy cũng không biết Khắc Tùng đài cát cùng Tào Bố Đức quận chúa chính là vương tôn quý tộc Mông Cổ, chỉ là tại hạ trùng hợp gặp đài cát cùng quận chúa bị nhốt, bất quá chỉ giúp đại cát truyền lời nhắn, cũng không có dùng bao nhiêu lực, không dám kể công.”
“Người Mông Cổ chúng ta không muốn mang ơn mà không nhận.” Đại hãn Mông Cổ nâng tay, “Nếu ngươi đã giúp Khắc Tùng cùng Tào Bố Đức, vậy chính là khách quý của tộc Bột Nhi Chỉ Cân chúng ta. Nghe nói lần này ngươi đi qua Mạc Bắc bởi một số hàng hóa bị mã tặc cướp mới tìm Khắc Tùng tương trợ?”
“Nhà tại hạ vẫn luôn lui tới Tây Vực buôn bán, ban đầu tại hạ cũng không nên đi qua con đường này nhưng nhớ tới ước định với Khắc Tùng đài cát, liền thuận đường tới thăm hỏi. Bời vì chưa từng qua đây, quy củ chưa hiểu rõ mới vô ý để hàng hóa bị mất” Ôn Đình Trạm cẩn thận trả lời.
“Ngươi yên tâm, không tới một ngày, bổn vương sẽ cho người giúp các ngươi truy tìm hàng hóa về.” Đại hãn Mông Cổ rất hào khí.
Dạ Dao Quang trong lòng phun tào*, còn nói kéo dài được 5 ngày, giờ một ngày còn chưa chắc được a.
*Phun tào: Rose giữ nguyên phiên âm Hán Việt, ý chỉ mỉa mai, trào phúng, buồn cười vì hành vi ngu ngốc nào đó.
“Đa tạ hãn vương.” Vẻ mặt Ôn Đình Trạm đầy cảm kích.
Đại hãn Mông Cổ gật đầu: “Nếu các ngươi đã tới nơi này thì tiện thể du ngoạn mấy ngày đi, để Khắc Tùng dẫn đường.”
Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang làm tư thế biết ơn, sau đó đại hãn hỏi bọn họ chút sự tình râu ria rồi cho lui. Dạ Dao Quang tính toán thời gian, thời gian trò chuyện giữa bọn họ khoảng chừng một khắc (mười lăm phút). Thân phận hiện tại của bọn họ chỉ là thương nhân đầu cơ trục lợi bình thường, đại hãn Mông Cổ có thể cho bọn họ một khắc là quá dài, đổi lại là những tiểu thương khác, chỉ sợ thấy được sủng mà thất kinh.
“Phụ hãn ngươi rất yêu thương ngươi.” Dạ Dao Quang không khỏi ca thán với Khắc Tùng.
Điểm này Khắc Tùng không có nửa điểm phủ nhận, khóe môi giương lên ý cười: “Ta đưa các ngươi đi gặp mẫu phi của ta.”
Mẫu thân của Khắc Tùng, vị quận chúa mười mấy tuổi đã bị gả đến vương đình Mông Cổ làm đại phi. Dạ Dao Quang nhìn thấy bà một bộ xiêm y hậu phi Mông phục tinh xảo, ấn tượng đầu tiên là phong thái đoan trang nhàn nhã, có rất nhiều mẫu nghi thiên hạ có phong thái này.
“Bái kiến đại phi.” Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm hướng bà hành lễ.
“Đừng đa lẽ, ta biết các ngươi từng cứu Khắc Tùng, như vậy nhi tử của ta, nếu không có các ngươi, chỉ sợ ta đã phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Khắc Tùng nói hôm nay muốn dẫn các ngươi tới gặp ta, ta liền sớm chuẩn bị rượu và thức ăn, nếu các ngươi không ngại, lưu lại dùng một bữa rượu nhạt.” Giọng nói đại phi thực ôn hòa làm người ta thoải mái.
“Vừa đúng lúc đói bụng, được đại phi ban yến là vinh hạnh của chúng ta.” Dạ Dao Quang vội vàng nói.
Trong lúc dùng bữa, đại phi hỏi thăm bọn họ không ít sự tình ở Trung Nguyên, Dạ Dao Quang có thể thấy bà kỳ thực rất tưởng niệm quê nhà, vì thế liền chọn những sự ình thú vị nói cho bà nghe. Cơm nước xong xuôi, sắc trời cũng không còn sớm, Khắc Tùng từ biệt mẫu thân rồi đưa bọn họ tới địa bàn của hắn, lều nghỉ của bọn họ ở ngay bên cạnh lều của Khắc Tùng.
Hai ngày này ở vương đình Mông Cổ đều là Khắc Tùng bồi bọn họ, cũng không kiêng dè thân phận của Ôn Đình Trạm, cả thao trường diễn luyện của tướng sĩ cũng đưa Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang đi thăm quan. Dạ Dao Quang hoàn toàn được tận mắt chứng kiến phong tình Mông Cổ chân chính, còn tới ao hồ đẹp nhất Mông Cổ, cưỡi ngựa phóng nhanh trên thảo nguyên lớn nhất.
Chơi hết hai ngày, Dạ Dao Quang mặt ủ mày ê nói với Ôn Đình Trạm: “Muội hối hận vì không đưa Kim Tử tới.”
Bởi vì Kim Tử quá chói mắt, hơn nữa nó quá thèm ăn, Dạ Dao Quang không biết trước được những nguy hiểm ở đây, hơn nữa Ôn Đình Trạm cùng Khắc Tùng đang có trách nhiệm với việc cực kỳ trọng yếu, cho nên để ngừa vạn nhất, Dạ Dao Quang để Kim Tử lưu lại nhà trấn trạch, chỉ có nàng cùng Ôn Đình Trạm đi tới.
Nhưng hai ngày này, bất luận nàng tới gần hay đi khoảng cách xa, ngay cả mạo hiểm vào ban đêm lúc đại hãn ngủ say, mọi thủ đoạn cũng đều thử qua, nhưng cuối cùng Dạ Dao Quang vẫn không tìm ra bất kỳ manh mối gì. Nếu không phải lúc ấy đại hãn triệu kiến bọn họ tới, nàng cảm giác được sự không bình thường trong ngắn ngủi, có khi nàng sẽ hoài nghi lời nói của Khắc Tùng, đại hãn Mông cổ căn bản chỉ là một người bình thường.
Đem nước đắng giao cho Ôn Đình Trạm, khuôn mặt nhỏ của Dạ Dao Quang nhăn nhó.
“Dao Dao đừng nóng vội, là hồ ly sẽ có lúc lộ ra cái đuôi.” Ôn Đình Trạm nghe xong lâm vào trầm tư.
Ôn Đình Trạm không vội, nhưng Khắc Tùng sốt ruột, đêm xuống liền tìm phu thê hai người: “Phu nhân, không biết người đã biết được phụ hãn ta rốt cuộc bị tà vật nào khống chế chưa? Hay là gặp phải chuyện gì khác?”
Hắn biết được đêm hôm qua Dạ Dao Quang tới thăm vương trướng, hắn còn âm thầm yểm trợ cho Dạ Dao Quang động tay động chân.
Dạ Dao Quang khẽ than nhẹ, không tiếng động lắc đầu: “Ngày đầu tiên phụ hãn ngươi triệu kiến chúng ta, ta cảm giác trên người đại hãn có một cỗ lực lượng quỷ dị dao động. Lúc sau ta cũng cố tình tới gần đại hãn nhưng lại không thấy có điểm khác thường. Nếu ta đoán không sai, trước khi đại hãn triệu kiến chúng ta, đại hãn có dùng qua lực lượng không thuộc về thân thể vì vậy ta mới có thể cảm nhận dàn lưu dao động.”