Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1390: Chương 1390: Không thể đắc tội phu nhân




Dạ Dao Quang nháy mắt ngầm hiểu, chuyện này hết thảy là vì Hoàng Kiên. Loại dược này tiêu dùng chủ yếu là quân đội, nói vậy số lượng không nhỏ, nếu có thể tiết kiệm số tiền này, Hoàng Kiên có thể dùng làm rất nhiều chuyện khác.

“Ai da, cánh tay thật dài.” Dạ Dao Quang cười lạnh.

“Nếu hắn chỉ là cánh tay dài thì có thể bỏ qua.” Ánh mắt Ôn Đình Trạm thêm lạnh.

“Không chỉ vươn tay?” Dạ Dao Quang duỗi tay quơ quơ trước mặt Ôn Đình Trạm.

“Không chỉ vươn tay.” Ôn Đình Trạm lắm lấy tay Dạ Dao Quang, ấn ở trên ngực nàng, “Còn có dã tâm.”

“Dã tâm?”

“Là dã tâm.” Ôn Đình Trạm cười, ánh mắt nhìn ra xa, “Dược này cung cấp cả cho Đế Đô, càng không nói đến những nơi khác. Năm ngoái, Nhạc Thư Ý truyền tin cho ta, nói Nam Cửu Vương ở Vân Nam đã trộn không ít dược liệu. Những dược liệu này dùng đơn độc thì cũng chỉ là dược liệu bình thường, không thể hại người, cũng không thể tạo thành phương thuốc cứu người. Vì chuyện này ta vẫn luôn buồn bực nhưng đến bây giờ mới hiểu ra.”

“Hắn là muốn gian lận trong thuốc trị thương, khoảng cách xa như vậy, phế đi cánh quan lớn tại Đế Đô, thậm chí các đại quân ở nơi khác!” Dạ Dao Quang tức khắc hãi hùng khiếp vía. Nếu bọn chúng thật sự thành công, như vậy chờ đến khi bọn chúng thực sự động thủ chẳng phải làm ít công to? Chỉ sợ một đường chiếm cả Đế Đô cũng không khó.

Các đại tướng đều năm liệt, hai cánh quân của bọn chúng chẳng phải sinh long hoạt hổ sao.

“Chỉ sợ bọn chúng tốn không ít tâm tư.” Ôn Đình Trạm gật đầu tán đồng.

“Quả là dã tâm lớn.” Dạ Dao Quang thực bội phục mưu hoa của hai người kia, bất quá nếu cứ miệt mài theo đuổi, không phát hiện ra điều kỳ lạ, đến lúc chứng thực được thì mọi sự đã rồi, “Khó trách bệ hạ gấp gáp muốn đưa chàng tới Tây Ninh như thế.”

Thanh Hải này đã bị Hoàng Kiên xưng bá, nếu như Ôn Đình Trạm tới trễ một chút, chuyện này chỉ sợ cũng đã hoàn thành một nửa, không chừng một số quân doanh đã gặp họa. Hai kẻ này cũng quá tàn nhẫn, cũng không lo lắng bọn chúng làm như vậy có thể đẩy tiện nghi cho người khác hay không, Mạc Bắc còn có thiết kỵ Mông Cổ như hổ rình mồi, Tây Vực cũng đang vô cùng lộn xộn.

Lại liên tưởng tới lời nói của Khắc Tùng, chỉ sợ hai người chúng cũng sẽ trở thành đá kê chân cho Mông Cổ.

“Cũng may Khắc Tùng không biết chuyện này, nếu không chỉ sợ không dễ dàng quy phục chàng như vậy.” Thêm que củi dưới bếp sưởi, đến lúc đó có thể ngồi làm ngư ông đắc lợi.

“Điểm này thì Da Dao đã nhìn lầm Khắc Tùng đài cát rồi.” Ôn Đình Trạm nhẹ lắc đầu nói, “Trừ khi hãn vương Mông Cổ vẫn là hãn vương ban đầu, nếu không Khắc Tùng đài cát cũng không muốn phụ vương của hắn bị yêu nghiệt mê hoặc mà dốc hết sức lực.”

“Chàng hình như còn đánh giá hắn hơn một chút.” Mối quan hệ hữu nghị giữa nam nhân chính là khó hiểu như thế.

“Khắc Tùng đài cát là người một lòng muốn đem lại hòa bình, hắn làm đại hãn Mông Cổ tuyệt đối là phúc hạnh của Trung Nguyên cùng Mông Cổ.” Đối với điểm này Ôn Đình Trạm hoàn toàn không giữ lại trong lòng bất cứ điều gì. Thực ra chuyện rối rắm này Ôn Đình Trạm có thể xử lý, hắn ôm lấy vòng eo Dạ Dao Quang, “Đúng rồi, việc của Hùng Thành nàng đã giao cho Tiêu Linh Nhi?

“Chàng nghĩ ta thế nào vậy, ta cũng là một nữ nhân gia có nguyên tắc, có thể nào lại không nghe lời phu quân?” Dạ Dao Quang hơi cúi đầu, mi mắt cụp xuống nói.

Ôn Đình Trạm sủng nịch cười: “Giao thì giao, chúng ta suy nghĩ biện pháp đi Long huyện.”

“Chàng muốn đi xem tình hình phủ đệ huyện lệnh Long huyện, muốn tìm chứng cứ bọn hắn làm hại triều đình?

“Dược liệu không trực tiếp qua tay, cho dù có chứng cứ cũng không đủ làm Nam Cửu Vương thương gân động cốt.” Ôn Đình Trạm nhấp môi nói, “Ta muốn đích thân đi đả thông Nam Cửu Vương, làm hắn an tâm đem dược liệu đưa vào, lại làm dược bọn họ chế lại thuận lợi đem ra ngoài, đưa đến tay bệ hạ, đây mới là chứng cứ xác thực.”

“Chàng lúc này vừa mới đánh cho Hoàng Kiên một đòn, giờ lại muốn cho Nam Cửu Vương vỡ đầu chảy máu. Cẩn thận bức hai kẻ đó thành chó cùng rứt giậu, bản thân chàng chịu sư giáp công từ hai người.” Dạ Dao Quang không thể không nhắc nhở.  

Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng nghiêng đâu, dựa vào trong lồng ngực Dạ Dao Quang: “Có phu nhân cùng ta lên trời xuống đất, ta còn sợ hai người đó thẹn quá hóa giận gây bất lợi cho ta sao?”

Nhìn nam nhân ở trong lòng nàng tự như một đứa nhỏ làm nũng, Dạ Dao Quang thật không biết nên nói như thế nào với hắn, người không biết lại cho rằng gia hỏa này mềm yếu như thỏ trắng chỉ biết ăn chay không ăn thịt.

“Được rồi, chàng không đói bụng sao.” Dạ Dao Quang phảng phất đẩy ra người không xương.

Nào ngờ Ôn Đình Trạm vừa hất ra lại đẩy lại: “Ta đích xác có hơi đói…”

Nghe lời nói hắn mang theo sự mê hoặc ý vị sâu xa, Dạ Dao Quang nháy mắt liền hiểu sai, mặt tức khắc đỏ lên.

Không đợi Dạ Dao Quang xù lông mao, Ôn Đình Trạm liền nhanh chóng nghiêm trang đứng lên: “Đi thôi, chúng ta tới nhà ăn.”

Dạ Dao Quang tức giận, gia hỏa này lại lừa nàng, một chân đạp lên mu bàn chân hắn, không màng tiếng hắn kêu rên, xoay người liền đi.

Ăn tối lúc sau, Càn Dương bất tri bất giác tựa hồ rốt cuộc hình như mình xem nhẹ một việc, ánh mắt hắn dừng trên bụng nhỏ của Dạ Dao Quang: “Sư phụ, người sinh rồi? Là sư đệ hay sư muội? Hắn ở đâu rồi?”

Sắc mặt Ôn Đình Trạm tức khắc không tốt, nhưng Dạ Dao Quang ôn hòa cười nói trước một bước: “Là sư đệ. Hắn vừa sinh ra đã có Phật duyên, đã bị lão hòa thượng bắt đi làm đệ tử.”

“A? Lão hòa thượng thật sự là quá đáng, sư phụ, ta đi giúp người đem sư đệ cướp về……”

“Tiểu Dương, ngươi tới Lạc Dương đón sư đệ Khai Dương trở về đi.” Không đợi Càn Dương lòng đầy căm phẫn nói xong, Ôn Đình Trạm liền trầm giọng phân phó.

Kinh ngạc nhìn Ôn Đình Trạm chưa bao giờ bộc lộ cảm xúc như hiện tại, Càn Dương có chút e ngại, vì thế ngoan ngoãn gật đầu, mặc kệ bên ngoài đã bóng đêm mịt mùng, nhanh như chớp hướng tới Lạc Dương mà chạy như bay đi.

“Đi thôi, chúng ta đi tiêu thực.” Không cho Dạ Dao Quang cơ hội mở miệng, Ôn Đình Trạng lập tức thay đổi sắc mặt, cười với Dạ Dao Quang như đang tắm mình trong gió xuân ấm áp.

Dạ Dao Quang sánh đôi với Ôn Đình Trạm trong hoa viên, một hồi lâu nàng mới nắm chặt tay Ôn Đình Trạm, nhẹ giọng mở miệng nói: “A Trạm, chờ khi từ Long huyện trở về, chúng ta trước khi Mạc Bắc, cho muội đi nhìn Quảng Minh một lần có được không?

Giọng nói nàng thực bình tĩnh, sắc mặt trấn định, thanh âm rõ ràng.

“Được, tới lúc đó chúng ta đi thăm con.” Ôn Đình Trạm đồng ý.

“A Trạm, muội luôn tưởng niệm con, bởi vì con là cốt nhục của chúng ta, nhưng muội thật sự không hẹp hòi như thế, chàng về sau cũng không cần kiêng dè đề cập tới con trước mặt muội, Trốn tránh mới là thương tổn lớn nhất. Con mãi mãi là con của chúng ta, là đứa trẻ được sinh ra quang minh chính đại, không cần dấu dấu diếm diếm.” Lần đầu tiên Dạ Dao Quang cực kỳ nghiêm túc nói với Ôn Đình Trạm.

Đem Dạ Dao Quang ôm vào trong lòng, Ôn Đình Trạm cũng thành khẩn nhận sai: “Là ta tnghĩ không thông, về sau sẽ không như thế nữa.”

“Nếu đã sai rồi, vậy nhận phạt đi.” Dạ Dao Quang híp mắt nhìn Ôn Đình Trạm.

“Mặc cho phu nhân xử trí.” Ôn Đình Trạm thập phần ngoan ngoãn.

Đối diện với nụ cười không mấy hảo ý của Dạ Dao Quang, trong lòng có dự cảm xấu, thẳng đến khi hắn bị trêu chọc đến nóng cháy người liền bị phu nhân một chân đá ra ngoài cửa phòng. Ngồi trước gió lạnh, lúc này hắn mới biết phu nhân nhà hắn quả nhiên không thể đắc tội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.