“Chủ mưu thì sao? Mà đồng lõa thì thế nào?” Có khác nhau sao? Đều là muốn làm bá vương đất Giang Nam, coi rẻ hoàng quyền.
“Nếu là chủ mưu, tất nhiên là để Đơn Cửu Từ đại nghĩa diệt thân, trở thành người làm chứng, tội danh này của Vinh gia, bệ hạ sẽ lấy nửa máu Vinh gia, nghiêm trị không tha. Đơn Cửu Từ đến lúc đó hưu thê là lẽ thường, ai cũng sẽ không thể đưa lời thị phi.” Ôn Đình Trạm lý giải cho Dạ Dao Quang nghe, “Nếu là đồng lõa, bệ hạ ắt hy vọng Đơn Cửu Từ vì tình cảm thông gia, che bớt được gì thì che, giữ được cả nhà.”
“Mẫu tộc bệ hạ quả nhiên địa vị cao cả, khó trách Nam Cửu Vương cũng không tiếc đem nữ nhi ruột thịt gả đến Vinh gia.” Dạ Dao Quang mang theo điểm châm chọc cười, nhưng kỳ thật nàng cũng minh bạch, đừng nói là thời đại này, ngay cả đời sau thứ được xưng là công bằng công chính, thời đại hòa bình, có một số việc cũng không có khả năng công bằng tuyệt đối. Muốn trách chỉ có thể trách mình sinh ra không phải là hoàng đế.
Bất quá, theo phân tích của Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang thực ra cảm thấy như vậy mới phù hợp với tác phong của Hưng Hoa Đế.
“Bệ hạ cũng không thể không ban hôn, Đơn Cửu Từ hy sinh hôn sự của mình nhưng lại bảo toàn toàn bộ Đơn gia.” Ôn Đình Trạm tiến sát gần Dạ Dao Quang, hắn nhẹ giọng nói bên tai nàng, “Tứ hôn với Vinh Mạt Y, giám sát không chỉ có Vinh gia, còn có Nam Cửu Vương, đây mới là mấu chốt. Không có người nào có thể thích hợp hơn Đơn Cửu Từ đi làm cây thang bắc tới Nam Cửu Vương. Nàng không thấy Nam Cửu Vương vẫn luôn lưu lại tôn nhi của hắn ở Đế Đô, nhưng Đế Đô có bệ hạ tọa trấn, Nam Cửu Vương nhiều năm như vậy rất cẩn thận không dám chôn xuống cây đinh. Trước đó không lâu xảy ra sự tình Dư Hàng, lúc này bệ hạ lại chưa từng biểu lộ người hoài nghi Nam Cửu Vương, sẽ không có ai liên tưởng việc liên hôn giữa hai nhà Đơn Vinh với Nam Cửu Vương, chính hắn cũng thế. Như vậy, hắn có thể không nghĩ tới lợi dụng thế lực Đơn Cửu Từ sao?”
“Đơn Cửu Từ do chính bệ hạ ban hôn, Nam Cửu Vương cũng không sợ sao?” Dạ Dao Quang cảm thấy Nam Cửu Vương có thể ngủ đông nhiều năm như vậy, sẽ không một chút nghi ngờ Đơn Cửu Từ?
“Có thời điểm không thể không đánh cuộc, nhân sinh chính là một hồi đánh cuộc thôi.” Khóe môi Ôn Đình Trạm nhẹ cong, “Chúng ta là người ngoài cuộc tỉnh táo, nhưng ở vị trí Nam Cửu Vương, Đơn gia vẫn luôn làm bệ hạ kiêng kị, nếu không nhờ năng lực Đơn Cửu Từ, lại vì bệ hạ bày mưu tính kế ngầm làm không ít đại sự, như thế nào lại không có một nửa chức quan? Điểm này cũng đủ tung mồi cho Nam Cửu Vương, huống hồ Đơn Cửu Từ nâng đỡ Phúc Vương mọi người đều biết, Đơn Cửu Từ nếu thật sự cam tâm Đan gia bị mai một, làm thế nào lại đi nâng đỡ Phúc Vương? Nam Cửu Vương cũng có đủ nhiều lý do đánh cuộc một lần.”
“Bệ hạ đúng thật biết đùa bỡn nhân tâm.” Da không khỏi thầm than, “Đơn Cửu Từ nâng đỡ Phúc Vương, là một tay bệ hạ thúc đẩy chứ.”
Bệ hạ từ rất sớm đã đem Đơn Cửu Từ bồi dưỡng, từ khối đá mài dao, mà con dao chính là Tiêu Sĩ Duệ, nhưng Tiêu Sĩ Duệ chịu không nỏi sự mài giũa của Đơn Cửu Từ, cho nên Đơn Cửu Từ một đoạn thời gian rất dài không được bệ hạ trọng dụng, thẳng đến khi Ôn Đình Trạm xuất hiện, Đơn Cửu Từ chính là khối đá mài dao là Ôn Đình Trạm, Ôn Đình Trạm lại là đá kê chân của Tiêu Sĩ Duệ. Bời vì Ôn Đình Trạm càng ngày càng sắc bén, bệ hạ nói vậy cũng phát hiện Tiêu Sĩ Duệ quá ỷ lại vào Ôn Đình Trạm, cho nên thay vì tính toán phế bỏ Đơn Cửu Từ, bệ hạ lại sửa lại chủ ý, người muốn lưu lại Đơn Cửu Từ, tới kiềm chế Ôn Đình Trạm.
Lúc này Đơn Cửu Từ mới quanh co thoát khỏi Phúc Vương, thành con rể Vinh gia, Đơn Cửu Từ chỉ cần đem chuyện liên quan tới Nam Cửu Vương này làm vẻ vang, Đơn gia cũng coi như được bảo vệ, bệ hạ sẽ không tiếp tục ý niệm nhổ Đơn gia. Ngược lại với sự lớn mạnh không ngừng của Ôn Đình Trạm, bệ hạ bắt đầu trọng dụng Đơn gia.
Chuyện này cũng coi như bệ hạ cho Đơn Cửu Từ một khảo nghiệm, phải biết rằng Nam Cửu Vương tung ra miếng mồi tuyệt đối đủ mê lòng người. Nếu đã thành, Đơn gia cùng Hoàng gia là hai đại thế gia không ai có thể với tới. Đơn Cửu Từ hoàn toàn có thể vượt qua những năm chịu hiếp bức cùng nghẹn uất từ Hưng Hoa Đế,
“Nam Cửu Vương không được thành vương cũng không oan.” Dạ Dao Quang cảm thán, Nam Cửu Vương căn bản đấu không lại Hưng Hoa Đế.
Sau khi Hưng Hoa Đế ban hôn hai nhà Vinh Đơn, đừng nói Dạ Dao Quang, ngay cả Chủ đế sư cũng để mắt tới Vinh gia, chỉ có một người là Ôn Đình Trạm nhìn thấy Nam Cửu Vương. Chỉ sợ Nam Cửu Vương vẫn luôn cho rằng mình đã che đậy rất sâu, cũng không biết hắn đã bước một chân vào bẫy rập Hưng Hoa Đế đã thiết lập.
Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang đi Mạc Bắc, tựa hồ đã sớm thông báo cho Khắc Tùng, bọn họ tới chưa có bao lâu, Khắc Tùng cải trang đã gặp bọn họ, trên mặt hắn ẩn hiện nét buồn rầu.
“Đài Cát suy xét như thế nào?” Ôn Đình Trạm uống trà sữa Dạ Dao Quang đưa cho hắn, nhấp một hai ngụm mới hỏi Khắc Tùng.
“Đại ca ta đang gặp Hoàng đô thống.” Đôi mắt sắc bén như chim ưng của Khắc Tùng nhìn Ôn Đình Trạm, “Ta muốn biết, chuyện này rốt cuộc Hầu gia sắm vai nào.”
“Người dẫn đường.” Ôn Đình Trạm vân đạm phong khinh trả lời, “Trong lòng Đài cát tự minh bạc, hai huynh trưởng của ngươi nhòm ngó vị trí Mông Cổ hãn, ta bất quá chỉ dẫn một con đường cho Hoàng Kiên, nếu bọn họ không có dã tâm, làm sao có thể cấu kết với nhau làm việc xấu.”
“Bọn họ sẽ làm thế nào?” Khắc Tùng lạnh mặt hỏi.
“Khắc Tùng đài cát là người thông minh, bọn họ sẽ làm gì, trong lòng người chắc đã có đáp án.” Ôn Đình Trạm cười khẽ, “Ta vẫn luôn thưởng thức sự thông tuệ của Đài cát, nhưng Đài cát quá nặng tình, hai ca ca ngươi lại không muốn để cho ngươi con đường sống.”
“Phụ hãn đã trải qua sự tình Thiên châu chín mắt, thân mình đã suy nhược, ta không muốn làm phụ hãn tức giận sinh khí.” Hắn không phải muốn buông tha hai ca ca kia, nhưng lúc này nếu động thủ, chỉ sợ phụ hãn….
“Chính là ngươi không đành lòng tàn nhẫn với bọn họ, mới đẩy ngươi vào kết cục thua cuộc.” Ôn Đình Trạm nhàn nhạt nhìn lướt qua Khắc Tùng, “Đài Cát ngươi căn bản không ngăn được hai người, bọn họ muốn nắm giữ vương quyền Mông Cổ, bước đầu tiên chính là lừa gạt Khả Hãn. Ngươi hiện tại đi vạch trần bọn họ trước mặt Khả Hãn, không phải cũng làm Khả Hãn tức giận công tâm? Còn hiện tại Khả Hãn chưa chắc tin ngươi, ngươi lại ngầm ra tay ngăn bọn họ, chỉ sợ sẽ bị cắn ngược.”
“Ta coi ngươi là bằng hữu.” Khắc Tùng lạnh lùng nói, nếu Ôn Đình Trạm có thể sớm chút nói cho hắn, hắn có thể bất thanh bất sắc đập nát âm mưu của hai ca ca.
“Nếu không coi ngươi là bằng hữu của ta…..” Ôn Đình Trạm giương mắt nhìn Khắc Tùng, “Ngươi hôm nay không có cơ hội đứng ở đây, ta sẽ làm cho hai ca ca ngươi giờ này một đao thành vong hồn, cho bọn họ không biết trời cao đất rộng dám mưu đồ phản nghịch cùng Hoàng Kiên, ta sẽ bình định toàn bộ Mạc Bắc ngươi, bất quả chỉ tốn thêm chút sức trấn án mà thôi.”
Tay Khắc Tùng nắm chặt vang lên tiếng kẽo kẹt, gân xanh nỏi đầy mu bàn tay: “Ta chỉ nghĩ để phụ hãn an hưởng lúc tuổi già.”
Ôn Đình Trạm hơi cụp xuống mí mắt: “Ta có thể tha cho hai ca ca ngươi một mạng, giao cho ngươi xử lý.”
Khắc Tùng lúc này mới buông lỏng nắm tay, đối với sự kiện đảo loạn Bắc Mạc này, kéo bọn họ vào vòng chiến, bức hắn không thể không hợp tác với nam nhân, hắn cũng không thể không cắn răng nói một tiếng: “Đa tạ!”