Những ngày còn lại, Trọng Nghiêu Phàm bỏ lại tất cả, chuyên tâm đi du ngoạn phủ Ứng Thiên cùng đám người Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm. Tần Đôn gửi thư đến nói mẫu thân bị bệnh, hắn phải ở lại nhà chăm sóc mẹ cho tròn đạo làm con, định đến lúc nhập học sẽ đi thẳng đến học viện. Dạ Dao Quang cũng không còn gặp lại Đơn Cửu Từ nữa. Hắn như một cơn gió mùa xuân, vừa thổi qua liền tan mất, thậm chí không để lại một chút dấu vết.
Chơi khoảng mười ngày ở phủ Ứng Thiên, đêm trước ngày rời đi, Liễu Cư Yến chủ động tìm đến cửa.
Lúc đó bọn họ vừa mới ăn tối xong, đang nói chuyện trong sân, Liễu Cư Yến tới cửa. Quản gia cũng không tiện để cho ông ấy đứng chờ ở cửa nên đành mời ông ấy vào trong trước. Đám thanh niên đang ở trong sân, không nói đến thân phận, chỉ kể đến giao tình. Bọn họ đang cười đùa, không cố kỵ gì mà chơi đùa.
Đứng trên hành lang gấp khúc, Liễu Cư Yến đứng từ xa nhìn lại, dưới ánh nến đỏ, các thiếu niên sức sống dạt dào, bộ dạng hăm hở. Ánh mắt ông rơi vào một người đang im lặng ngồi một bên. Rõ ràng tuổi nhỏ nhất lại có vẻ trầm ổn nhất, rõ ràng là thân phận thấp kém nhất nhưng lúc mọi người nói chuyện ánh mắt đầu tiên sẽ nhìn về phía Ôn Đình Trạm. Đây là một phản ứng tự nhiên của một nhóm người có thủ lĩnh. Ánh mắt Liễu Cư Yến trở nên phức tạp, nhất là sau khi nhìn thấy Tiêu Sĩ Duệ...
Liễu Cư Yến còn chưa đến gần, tất cả mọi người đã đều phát hiện. Tiếng cười nói lập tức ngừng lại, đồng loạt nhìn qua. Liễu Cư Yến đành bước nhanh hơn, đi tới trước mặt bọn họ, hành lễ với Tiêu Sĩ Duệ trước:
“Hạ quan Phủ doãn phủ Ứng Thiên Liễu Cư Yến bái kiến Thuần Vương điện hạ.”
“Liễu đại nhân không cần đa lễ.” Trước mặt người ngoài, khí chất vương giả bẩm sinh của Tiêu Sĩ Duệ liền lộ rõ.
“Đa tạ vương gia.” Liễu Cư Yến đứng dậy, chắp tay về phía Trọng Nghiêu Phàm:
“Hầu gia.”
“Liễu đại nhân.” Trọng Nghiêu Phàm cũng gật đầu.
Ôn Đình Trạm chắp tay hành lễ: “Chúng học trò tham kiến Liễu đại nhân.”
Sau một hồi chào hỏi lẫn nhau, Liễu Cư Yến vào thẳng vấn đề: “Vương gia, hạ quan có chút việc cá nhân muốn nói chuyện riêng với Ôn công tử một chút, xin vương gia ân chuẩn.”
Tiêu Sĩ Duệ nhìn về phía Ôn Đình Trạm, thấy Ôn Đình Trạm khẽ gật đầu mới nói: “Liễu đại nhân xin cứ tự nhiên.”
“Ôn công tử, phiền cậu ra ngoài một chút.” Liễu Cư Yến vẫn luôn khách khí với Ôn Đình Trạm như một người xa lạ vậy.
“Liễu đại nhân, mời.” Ôn Đình Trạm cũng không quan tâm, thái độ của cậu cũng y hệt.
Hai người một trước một sau đi ra khỏi sân, dọc theo con đường u tối, đi tới bên trong một đình bát giác.
“Liễu đại nhân đêm khuya đến đây không biết có dặn dò gì?” Ôn Đình Trạm hiển nhiên không muốn so bì sức chịu đựng với Liễu Cư Yến nên vừa tiến vào trong đình, cậu liền mở miệng hỏi.
“Con quả nhiên đang bày mưu tính kế cho Thuần Vương điện hạ.” Ánh mắt Liễu Cư Yến phức tạp nhìn Ôn Đình Trạm, ông khẽ thở dài một hơi:
“Con định dấn thân vào chốn thị phi này hay sao?”
“Đây là duyên phận của ta và Sĩ Duệ.” Ôn Đình Trạm nhẹ giọng nói.
“Còn chưa chắc có phải là nghiệt duyên không.” Liễu Cư Yến gần như thốt lên.
Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng bật cười: “Biển người mênh mông, hai người có thể quen biết, hiểu nhau, kết bạn với ta mà nói là đáng quý rồi. Nếu muốn tính toán được hay mất, vậy không còn là chân tình nữa. Ta chỉ biết Sĩ Duệ và ta đã uống máu kết nghĩa huynh đệ, cho dù con đường phía trước như thế nào đi nữa, ta cũng sẽ đồng cam cộng khổ với đệ ấy.”
“Con còn uống máu kết nghĩa với Vĩnh Thuần Vương!” Giọng của Liễu Cư Yến bỗng nhiên trở nên nghiêm trọng, đầy nghi ngờ.
Ôn Đình Trạm im lặng nhìn chằm chằm Liễu Cư Yến, không nói một lời.
Ánh mắt Liễu Cư Yến chớp mắt mấy lần, cuối cùng đành nhắm hai mắt hỏi câu mang tính cầu khẩn: “Con rốt cuộc muốn kết quả ra sao đây? Nếu con hận Liễu gia, ta có thể trả thù cho con đến khi con hài lòng mới thôi, con không thể dừng tay lại ư?”
“Ta muốn đòi lại công bằng cho mẹ ta.” Ôn Đình Trạm nhẹ giọng nói. Thấy Liễu Cư Yến mở miệng muốn nói, cậu nói tiếp:
“Hiện tại ta muốn trở thành quan thanh liêm tạo phúc cho dân chúng.”
“Con!” Ánh mắt Liễu Cư Yến ngừng lại, ông dường như đang suy nghĩ:
“Quan trường không thích hợp với con.”
“Không thích hợp với ta?” Ôn Đình Trạm giương khóe môi lên, lộ ra má lúm đồng tiền, tròng mắt đen nhánh long lanh của cậu di chuyển.
Liễu Cư Yến lại thấy rõ được sự châm chọc nơi đáy mắt của cậu nhưng không thể phản bác, nếu nói đứa trẻ này không thích hợp quan trường thì thế gian này e rằng không có ai thích hợp với quan trường mất. Cậu còn nhỏ như vậy mà đã nhìn thấu được tất cả, những thứ đến cả những người lớn lên trong quan lại thế gia cũng không nhìn ra, cậu đều thấy rõ...
“Có mấy lời, ta không biết nên nói với con thế nào...” Ánh mắt Liễu Cư Yến tỏ vẻ băn khoăn.
“Nếu Liễu đại nhân không muốn nói thì thôi đi, thời điểm đến rồi ta tự nhiên sẽ biết.” Ôn Đình Trạm bình tĩnh, lòng hiếu kỳ của cậu đã trôi mất tăm mất tích theo những ngày rèn luyện học thức uyên bác của cậu rồi. Đây là một sự tự tin không có gì sánh kịp, bởi vì cậu luôn biết hết chân tướng.
“Sắc trời không còn sớm, ngày mai chúng học trò phải khởi hành quay về học viện rồi, vậy nên không thể hầu chuyện Liễu đại nhân nữa, cáo từ.”
Không chờ Liễu Cư Yến mở miệng nữa, sau khi hành lễ, Ôn Đình Trạm xoay người bỏ đi.
Liễu Cư Yến tiến lên hai bước, lại không đuổi theo nữa.
Lúc Liễu Cư Yến nói chuyện với Ôn Đình Trạm, Trọng Nghiêu Phàm một mình đi tìm Dạ Dao Quang.
“Hầu gia có việc gì ư?” Dạ Dao Quang và Nghi Ninh, Nghi Phương đang kiểm tra hành lý.
“Ngày mai mọi người khởi hành trở về học viện, ta tới đưa tiền thù lao.” Trọng Nghiêu Phàm nói rồi lấy một chiếc hộp gỗ đỏ khắc hoa mạ vàng kích cỡ tầm lòng bàn tay đưa cho Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang nghĩ đến việc xem tướng cho Trọng Nghiêu Phàm lúc trước, cô có chút hiếu kỳ nhận lấy, sau đó mở ra. Nhỏ như vậy chắc không phải ngân phiếu, bên trong là một túi gấm màu xám nhạt, trong túi là một con dấu nho nhỏ. Hình vẽ trên con dấu vô cùng phức tạp, ở giữa là chữ Nghiêu phồn thể được viết bằng thể Triện. Dạ Dao Quang thấy con dấu này quen quen.
“Trạm ca cũng có một cái.”
Trí nhớ của cô vô cùng tốt, ban đầu lúc tìm người mua chuông lắc ở hiệu cầm đồ phía đông chân núi, Ôn Đình Trạm có đưa con dấu cho chưởng quầy xem, nên mới tìm được tư liệu liên quan đến người mua nhanh như vậy.
“Cái của Doãn Hòa là ta tặng cậu ấy để dễ bề hành sự, hoa văn của con dấu này với cái đó không giống nhau. Con dấu này có thể đến ngân hàng tư nhân của Trọng gia ta rút ngân lượng.” Trọng Nghiêu Phàm trịnh trọng nói:
“Sau này cô và Doãn Hòa thiếu tiền bạc cứ đến lấy, mọi người thường xuyên ra ngoài ngao du cũng thuận tiện hơn.”
Ngân hàng tư nhân của Trọng gia rải rác khắp các thành lớn.
Mắt Dạ Dao Quang bỗng nhiên sáng ngời, mân mê con dấu trong tay: “Chà chà, cái này là đồ tốt, Hầu gia không sợ ta lấy hết gia nghiệp nhà người sao?”
“Dạ cô nương tuy ham tiền nhưng thích cướp trắng trợn.” Trọng Nghiêu Phàm cười nói.
“Hứ, một ngày nào đó ta cũng sẽ lấy trộm!” Dạ Dao Quang hừ hừ nói.
Trọng Nghiêu Phàm nghe thấy tiếng bước chân, biết Ôn Đình Trạm trở về, cũng rời đi.