Quái Phi Thiên Hạ

Chương 25: Chương 25: Lần Tốt Bụng Hiếm Có




Hành động của Dạ Dao Quang, ngoài Mục Tứ ra, không ai cho rằng là tùy tiện, ngược lại còn có vài nét bướng bỉnh, khiến người ta không những không cảm thấy phản cảm mà còn phải bất chợt bật cười, ngay cả Nguyệt Thần công tử cũng kìm không được khẽ nhếch môi lên.

Nụ cười của mỹ nam, quả nhiên khuynh quốc khuynh thành!

Đôi mắt của Dạ Dao Quang suýt nữa biến thành hình trái tim!

Tất nhiên Dạ Dao Quang cũng không chọc ghẹo, vừa nhìn đã biết đối phương là người có địa vị, ở đây không phải thời hiện đại, nếu không cô nhất định bước đến hỏi cách liên lạc. Do đó, cô nhìn chằm chằm vào mỹ nam rồi bắt đầu ăn cơm, không hề vì sự có mặt mỹ nam mà chú ý hình tượng, ngốn nga ngốn nghiến ăn hết một chén cơm, đặt chén đũa xuống, đôi tay đan lại với nhau, chống cằm ngắm mỹ nam.

Nguyệt Thần công tử đối diện có vẻ như hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt cháy bỏng của Dạ Dao Quang, ăn từ tốn chậm rãi, nho nhã cao quý. Sau khi ăn xong, không ngờ bọn họ không có ý định ở trọ lại mà thanh toán xong liền rời khỏi.

Bọn họ vừa đi đến cửa, một luồng gió khiến người ta cảm thấy tinh thần sảng khoái dễ chịu lướt qua tai họ, sau đó liền nhìn thấy Dạ Dao Quang đang chống nạnh dựa bên cánh cửa.

“Cô nương có chuyện gì sao?” Mục Tam, người vừa cứu Mục Tứ khỏi tay Dạ Dao Quang lên tiếng hỏi.

“Không phải ta có chuyện.” Dạ Dao Quang giơ một ngón tay ra lắc qua lắc lại, sau đó chỉ vào Nguyệt Thần công tử: “Mà là người này có chuyện.”

Sắc mặt bọn họ khẽ thay đổi, Mục Tam thấp giọng hỏi: “Cô nương có ý gì?”

Thấy những người đang vây quanh Nguyệt Thần công tử đều đã vào tư thế chuẩn bị động thủ, Dạ Dao Quang khẽ nhếch môi: “Công tử nhà các ngươi đêm nay có tai họa đổ máu, nếu ở trọ lại, địa bàn của bổn cô nương sẽ đảm bảo công tử các ngươi thoát khỏi kiếp nạn này, nếu không...” Dạ Dao Quang buông lỏng tay tỏ vẻ bất lực: “Bổn cô nương cũng không thể nào phá hỏng phép tắc, chỉ đành lực bất tòng tâm.”

Lời nói của Dạ Dao Quang khiến sắc mặt những người đó khẽ chùng xuống, Mục Tam thấp giọng gọi một tiếng: “Công tử, công tử xem...”

“Nói bậy, ngươi nói công tử bọn ta có tai họa đổ máu, vậy ngươi nói thử sao công tử bọn ta lại gặp tai họa đổ máu, lúc nào sẽ gặp tai họa đổ máu?” Mục Tứ không thể chấp nhận một nữ tử còn nhỏ như Dạ Dao Quang lại có lòng háo sắc, trong mắt cô ta, Dạ Dao Quang vì muốn được công tử của bọn họ chú ý nên mới nói bừa.

“Thiên cơ bất khả lộ.” Dạ Dao Quang không thèm nhìn Mục Tứ, sau đó khẽ nghiêng người, tránh khỏi cánh cửa: “Hôm nay nhắc nhở các người, chẳng qua chỉ do ta không muốn nhìn thấy một đóa hoa đẹp cứ vậy mà lụy tàn, như vậy đã gọi là phá lệ rồi, tin hay không tin tùy các ngươi tự quyết định.”

Hành động này của Dạ Dao Quang ngược lại còn khiến bọn người đó không biết nên làm sao, thậm chí quên luôn cả bộ dạng khiến người ta nổi điên của cô.

“Đi thôi.” Nguyệt Thần công tử chỉ liếc nhìn Dạ Dao Quang với ánh mắt đầy ẩn ý rồi rời khỏi.

Ngoài cửa đã có người kéo ngựa của họ đến, bọn người đó nhảy lên lưng ngựa, Nguyệt Thần công tử còn quay đầu lại liếc nhìn Dạ Dao Quang thêm một lần nữa, thấy ánh mắt Dạ Dao Quang tràn ngập nỗi luyến tiếc và liên tục lắc đầu, cánh tay đang cầm dây cương hơi khựng lại, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì và quất ngựa đi.

“Dạ cô nương, cô nương ở đây sao, tiểu nhân có một việc muốn hỏi cô nương.” Lý quản sự tìm Dạ Dao Quang nãy giờ, nhìn thấy Dạ Dao Quang bèn lập tức chạy đến: “Tiểu nhân dẫn theo ba người, vốn dĩ đã đặt ba căn phòng cấp hai, bên đó có một tiêu đầu tiểu nhân quen biết, hỏi có thể nào nhường cho họ một căn không.”

Dạ Dao Quang nhìn theo hướng ngón tay chỉ của Lý quản sự, mấy người ăn mặc kiểu tiêu sư nhìn Dạ Dao Quang chắp tay, đoán chừng là do thấy Dạ Dao Quang đơn độc một thân nữ nhi nên không dám đến gần.

“Chỉ cần các ông đủ chỗ ở là được.” Lý quản sự đến hỏi cô, là do tôn trọng cô, Dạ Dao Quang không có lý do gì nhúng tay vào, dù sao cũng không bao gồm phòng cô trong đó.

“Đủ chỗ, đủ chỗ.” Lý quản sự nói: “Tiểu nhân dẫn họ đi thu xếp đây.”

Dạ Dao Quang vẩy tay, không nói gì, hai tay đặt sau lưng đi về phòng của mình. Sau đó cô cởi áo nằm lên giường, không kìm được thở dài. Vị công tử đó và thuộc hạ của hắn đêm nay đều gặp đại kiếp, có thể nói là cửu tử nhất sinh. Dạ Dao Quang đích thực không lừa họ, làm nghề như cô, chủ động nhắc nhở đã là giới hạn, xem như có ý định thay đổi ý trời, hiếm lắm cô mới tốt bụng một lần, tiếc là người ta lại không tiếp nhận. Do đó, Dạ Dao Quang chỉ có thể than thở luyến tiếc, nếu cô cứ cố chấp làm loạn thiên cơ, kẻ phải chịu tội chính là bản thân cô.

Ngân lượng khả quý, mỹ nam càng quý, nếu vì bản thân, có thể bỏ cả!

Cô không có tinh thần hy sinh, không thân không thích, nếu không phải vì tên đó khá khôi ngô, cô còn chẳng thèm mở lời, híp mắt lại, Dạ Dao Quang bảo tiểu nhị mang nước nóng đến, tắm sảng khoái một phen. Sau đó cô sắp xếp đồ đạc liền đi ngủ, chìm vào giấc mộng đẹp.

Nửa đêm, Dạ Dao Quang bị một tràng tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức, vừa mở mắt ra cô đã ngửi thấy một mùi máu tanh nhàn nhạt, mơ màng hỏi: “Ai đó?”

“Cô, cô nương... là tiểu nhân...”

Không ngờ là giọng nói của Lý quản sự, nghe giọng nói run rẩy của ông là biết ngay ông đang bị uy hiếp, huống hồ theo bóng ánh trăng soi lên cửa sổ, có một thanh kiếm đang kè trên cổ ông.

Cô búng ngón tay, một luồng khí bay đến chốt cửa, Dạ Dao Quang nhanh chóng mặc quần áo, vòng qua bức bình phong đi ra: “Đẩy cửa vào đi, ông ta chẳng qua chỉ là người hầu, đừng làm khó ông ta.”

Ngay sau đó đã có người mở cửa, người đi vào là Mục Tam và Mục Tứ, Mục Tam toàn thân đầy máu, đang cõng công tử đã hôn mê của họ, còn Mục Tứ thì toàn thân nhếch nhác, chỉ có ba người trốn thoát, Dạ Dao Quang biết những người còn lại đi theo họ đã không thể trở về.

“Đặt công tử các người lên giường đi.” Cô âm thầm thở dài, thắp đèn dầu: “Lý quản sự, ông hãy đi mời đại phu giỏi nhất trong trấn về, bảo đại phu mang nhiều thuốc trị thương.”

“Không được đi!” Lý quản sự vừa định xoay người, Mục Tứ lại giơ kiếm lên.

Ánh mắt Dạ Dao Quang sắc lại, búng ngón tay, một luồng khí bay thẳng đến cổ tay Mục Tứ, lần này không giống lúc chạng vạng, xuyên thẳng qua bàn tay cô ta, hơi máu bắn ra, thanh kiếm rơi xuống đất.

Dạ Dao Quang lạnh lùng: “Bổn cô nương ghét nhất có người động đao thương trước mặt mình.”

“Tứ Nhi, không được phép vô lễ với cô nương.” Mục Tam đặt công tử của mình xuống, lên tiếng mắng.

“Tam ca, ai biết được ả với người đó có phải...”

“Im miệng!” Không chờ Mục Tứ nói xong, Mục Tam đã lớn tiếng quát: “Tạ tội với cô nương đi!”

Mục Tứ nghe xong nghểnh cổ lên, nắm chặt bàn tay vừa bị Dạ Dao Quang đả thương, không chịu cúi đầu.

Dạ Dao Quang cũng không thèm quan tâm: “Lý quản sự, đi ngay đi.”

“Dạ dạ dạ, tiểu nhân đi ngay đây!” Lý quản sự vội vàng rời khỏi.

“Cô nương tha tội, muội muội vô lễ, Mục Tam thay muội muội tạ tội với cô nương.” Mục Tam bước ra, chuẩn bị quỳ xuống trước mặt Dạ Dao Quang.

Nhưng rõ ràng Mục Tam vẫn còn cách Dạ Dao Quang ba bước chân, hai chân đang khuỷu xuống bị một luồng khí vô hình ngăn lại, làm thế nào cũng không thể quỳ xuống, Mục Tam hoảng hốt, ánh mắt ngước lên nhìn Dạ Dao Quang ẩn chứa nỗi kinh hoàng.

Mục Tứ cũng nhìn thấy cảnh tượng này, họ là người luyện võ, không biết rằng là do Dạ Dao Quang đã khơi dậy khí ngũ hành đang lan tỏa khắp phòng, chỉ tưởng rằng Dạ Dao Quang là cao thủ tuyệt thế họ không thể nào tưởng tượng được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.