Quái Phi Thiên Hạ

Chương 444: Chương 444: Lão hòa thượng gọi đến




“Cậu nói gì?” Dạ Dao Quang không biết tai cô có phải có vấn đề gì rồi hay không.

Dư Trường An hít sâu một hơi: “Ta muốn cưới Viện Viện làm vợ, tiểu Khu có thể giúp ta không?”

Xác định bản thân mình không nghe nhầm, Dạ Dao Quang không khỏi thở dài: “Nàng ấy là quỷ, cậu là người, cậu làm sao có thể cưới nàng ấy được?”

“Minh hôn.” Dư Trường An phun ra hai chữ.

“Cậu điên rồi.” Ánh mắt Dạ Dao trầm xuống.

“Cậu cũng biết minh hôn là như thế nào không?”

“Ta biết.” Dư Trường An gật đầu.

“Cậu biết.” Dạ Dao Quang nhìn chằm chằm Dư Trường An:

“Vậy cậu muốn ta giúp cậu thế nào?”

“Ta muốn ta và Viện Viện trở thành đôi phu thê được tán thành.” Dư Trường An trịnh trọng nói.

Dạ Dao Quang tức giận, cười nhạt: “Xem ra cậu cũng nghiên cứu tỉ mỉ đấy nhỉ.”

Dư Trường An muốn được tán thành, không phải cha mẹ thân quyến tán thành, mà là thiên đạo tán thành. Phu thê cần thông qua tam môi sáu sính, có hôn thư, đàng gái được nhập vào gia phả đàng trai thì sẽ trở thành đôi phu thê không chỉ được thế nhân tán thành mà còn được thiên đạo tán thành. Thế nhưng Quách Viện là quỷ, Dư gia sao có thể để cho con trai mình lấy một nữ quỷ? Vậy nên, Dư Trường An đi không thông con đường này.

“Tiểu Khu, cầu cậu giúp đỡ.” Dư Trường An đứng lên, một thân trường bào quỳ trước mặt Dạ Dao Quang:

“Điều này đối với cậu hẳn là không khó. Không phải cải mệnh, cũng không phải tiết lộ thiên cơ.”

“Nhưng điều này là vi phạm thiên đạo.” Càn Dương lập tức nhảy ra:

“Làm chủ hôn cho người và quỷ chính là hành động trái với thiên đạo!”

“Sao lại như thế được? Dân gian cũng không có minh hôn sao?” Sắc mặt Dư Trường An trắng nhợt.

“Phàm phu tục tử các người cái gì cũng không hiểu, chúng ta tuy là người tu luyện, nhìn có vẻ có bản lĩnh hơn các người nhưng thực ra chúng ta đều phải chịu thiên đạo khống chế, hành sự phải trăm ngàn lần cẩn thận, sơ sẩy một chút sẽ vạn kiếp bất phục.” Cảm xúc Càn Dương có phần quá kích, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu tức giận đến đỏ lên, không ngừng giậm chân.

“Được rồi, ta cũng đâu có đáp ứng cậu ta, cậu nguôi giận được chưa?” Thấy bộ dạng này của Càn Dương, Dạ Dao Quang không khỏi buồn cười. Cô vung tay, khí ngũ hành kéo đầu gối Dư Trường An đứng lên.

“Chuyện này ta không thể đồng ý với cậu, Quách Viện cũng sẽ không đồng ý. Ta biết cậu đã xem qua không ít thư tịch có liên quan đến chuyện này. Cậu muốn sau khi Quách Viện chết đi, có một danh phận danh chính ngôn thuận để dâng hương hỏa vàng mã cho nàng, cậu cũng lo sợ Quách Viện sẽ trở thành cô hồn dã quỷ phải không?”

“Phải.” Đây chính là mối lo lắng sâu nhất trong lòng Dư Trường An.

“Cậu yên tâm, ta sẽ đích thân tiễn nàng vào luân hồi, nàng tuyệt đối sẽ không trở thành cô hồn dã quỷ.” Dạ Dao Quang đảm bảo nói.

“Về phần cậu muốn dâng hương hỏa vàng mã cho nàng, cái này cũng chưa chắc đã cần đến hình thức danh nghĩa, chỉ cần thành tâm là có linh. Mà ta không thể không nói cho cậu biết, Quách Viện chính là người chết oan uổng, tuy nàng hút dương khí của người sống nhưng suy đến cùng cũng chưa nhiều lắm, cũng không tổn hại đến mạng người. Quay đầu là bờ nên chẳng mấy chốc nàng sẽ có cơ hội luân hồi chuyển thế thôi.”

“Thật vậy sao?” Ánh mắt Dư Trường An lập tức sáng lên.

Dạ Dao Quang gật đầu.

“Đa tạ tiểu Khu đã nói cho ta biết, lúc trước đã làm cậu khó xử rồi.” Dư Trường An thành khẩn nói.

“Không sao.”

Giờ phút đó Dạ Dao Quang cũng không hiểu tại sao Dư Trường An vui vẻ đến như vậy, mãi đến rất nhiều năm về sau cô mới biết, hóa ra trong cuộc sống tự có tình, có si.

Thời gian trôi qua thật nhanh, qua sinh nhật Ôn Đình Trạm chính là tháng bảy, thời điểm học viện chính thức tuyên bố nghỉ hè. Vốn dĩ bọn họ đều đang lo lắng hai người Dư Trường An và Quách Viện sẽ dây dưa khó dứt, đến lúc đó sẽ thật là làm khó bọn họ. Vậy nhưng không ngờ Dư Trường An lại đích thân đến tiễn mấy người Dạ Dao Quang, đưa Tụ Hồn Đỉnh đang cầm trong tay cho Dạ Dao Quang.

Sau đó chỉ là ánh mắt nhìn thật sâu vào Tụ Hồn Đỉnh, cúi đầu trước Dạ Dao Quang chân thành từ nội tâm, cuối cùng không nói tiếng nào rời đi.

Dạ Dao Quang nhìn bóng lưng thẳng tắp của người thiếu niên đang dần đi xa, hắn không quay đầu lại, mỗi bước đi đều vô cùng kiên định, dường như hắn đã biết bản thân mình nên làm gì. Một khắc kia trong lòng Dạ Dao Quang không khỏi có chút phiền muộn.

“Lên đường thôi.” Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng nói một câu.

“Vâng.” Dạ Dao Quang thu hồi ánh mắt, cầm Tụ Hồn Đỉnh bước lên xe ngựa.

Bọn họ vẫn quyết định đi Trực Lệ, tuy rằng Quách Viện đã tỏ ý không cần báo thù, Dạ Dao Quang cũng không phải một người cố chấp nhưng cô biết thực ra trong thâm tâm Quách Viện, chấp niệm vẫn rất sâu. Chẳng qua nó đã được Dư Trường An hóa giải phân nửa, chung quy vẫn còn một nửa khó lòng tiêu tán. Hơn nữa lần này, không chỉ bởi vì Quách Viện mà đi, mà cũng bởi vì Ôn Đình Trạm và Tiêu Sĩ Duệ đã quyết định đi Trực Lệ một chuyến.

“Sư phụ, ta muốn cùng một xe ngựa với hai người.” Càn Dương lại gần.

“Không được.” Ôn Đình Trạm sầm mặt.

Vì để có thời gian chung một chỗ với Dạ Dao Quang và đem theo vài thứ lặt vặt, mấy người bọn họ có chừng bốn chiếc xe ngựa, đều là loại thưởng đẳng Tiêu Sĩ Duệ sai Trọng Nghiêu Phàm đưa tới. Ngựa này chạy một ngày bốn trăm dặm tuyệt đối không thành vấn đề. Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm một chiếc, Tiêu Sĩ Duệ và Tần Đôn một chiếc, Càn Dương cùng Lục Vĩnh Điềm và Văn Du chen chúc một chiếc. Chiếc còn lại cho Vệ Kinh nghỉ ngơi và để một vài thứ lặt vặt.

“Sư phụ…” Càn Dương quệt miệng nhìn Dạ Dao Quang.

Dạ Dao Quang nhìn sắc mặt Ôn Đình Trạm, nghĩ cho Càn Dương, chi bằng đuổi hắn đi cho rồi. Nếu không lúc này cô nói giúp cho Càn Dương, sau này không biết hắn sẽ bị Ôn Đình Trạm ép thành bộ dạng gì nữa.

“Mau trở về đi, không kì kèo gì hết.” Vừa nói, Dạ Dao Quang vừa buông rèm xe ngựa xuống.

Sắc mặt Ôn Đình Trạm lúc này mới tươi tỉnh một chút, xe ngựa chạy qua bên người Càn Dương, Dạ Dao Quang vén rèm lên phất tay với hắn một cái.

Xe ngựa phía sau đuổi kịp tới, Lục Vĩnh Điềm đưa tay kéo hắn lên: “Sao cậu lại không có ý tứ như thế?”

Càn Dương hoàn toàn không hiểu ý của hắn: “Xe ngựa của sự phụ có bảo bối, mát lắm.”

Xe ngựa của Dạ Dao Quang giống như một thế giới khác, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ bên ngoài.

“Sao cậu không nói sớm?” Lục Vĩnh Điềm nhìn trời rõ ràng là vừa mới sáng ra, mặt trời đã ác liệt như vậy không khỏi tức giận.

Càn Dương nằm một bên không để ý tới hắn, Văn Du nhân tiện nói: “Sư phụ của cậu có thể, cậu không thể sao?”

“Ta không thèm chiếm tiện nghi của các cậu.”

Hai người: “…”

“Được rồi, không phải chàng nói phụ thân tiểu Đậu thị có người khác, đã tra ra chưa?” Dạ Dao Quang đột nhiên nghĩ tới việc này, liền hỏi Ôn Đình Trạm.

“Vẫn chưa.” Đôi mắt Ôn Đình Trạm trở nên sâu thẳm.

“Ai da, cả chàng nữa, mất nhiều thời gian như thế mà vẫn chưa tra được người sao?” Dạ Dao Quang lấy tay chống cằm, không khỏi sinh ra hứng thú sâu sắc với cha đẻ của tiểu Đậu thị.

Ôn Đình Trạm cười có chút bất đắc dĩ, vị hôn thê này của cậu lúc nào cũng muốn nhìn thấy cậu vấp phải mấy vấn đề hóc búa.

“Chúng ta chạy nhanh hơn một chút đi, tranh thủ trong năm ngày tới sẽ kịp đến Bộc Dương.” Dạ Dao Quang đột nhiên nói.

“Vì sao?” Lúc trước chưa từng nghe Dạ Dao Quang nói qua chuyện Bộc Dương, Ôn Đình Trạm có chút ngạc nhiên.

Lần này đến Bộc Dương hai nghìn dặm đường, bọn họ ngày đi bốn trăm dặm cũng có chút vội, tuy nhiên Bộc Dương là con đường nhất định phải đi qua.

“Là lão hòa thượng gọi đến, kêu chúng ta trước ngày mùng ba tháng tám phải chạy tới Bộc Dương.” Dạ Dao Quang giơ tay ra.

“Đêm qua muội mới nhận được tin truyền đến, lão hòa thượng cũng chẳng nói rõ là chuyện gì.”

Nguyên Ân thần thần bí bí, chỉ có điều Dạ Dao Quang cảm thấy Nguyên Ân sẽ không hại cô, nói không chừng còn có thứ tốt đang chờ cô thì sao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.