Lời nói của Dương Tịch Hà khiến Dạ Dao Quang phải suy nghĩ. Dương Tịch Hà thấy cô như vậy, nàng ấy lặng yên không tiếng động rời đi. Thực ra nàng cũng không thể hiểu rõ những ẩn ý sâu xa này, chẳng qua là Ngụy Lâm nói cho nàng biết, nhưng nàng cảm thấy cần phải giúp cho Dạ Dao Quang thức tỉnh.
Đã thành hôn, Dương Tịch Hà càng hiểu rõ ràng tình cảm giữa phu thê không thể vĩnh viễn chỉ có một bên không ngừng cố gắng duy trì, dù là người mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ mệt mỏi. Nhất là trong tình yêu nam nữ, bất kỳ ai cũng đều có trái tim mỏng manh giống nhau.
Dạ Dao Quang bị đánh thức bởi tiếng nói của Ấu Ly: “Cô nương, Mạch công tử và Qua cô nương tới rồi.”
Cô nhanh chóng ngồi dậy mang giày rồi chạy ra cửa: “Mạch đại ca và Vô Âm? Bọn họ ở đâu?”
“Cô nương đi theo nô tỳ.” Ấu Ly dẫn Dạ Dao Quang đi đến vườn hoa ở hậu viện trong đình.
Vườn hoa rất lớn, đây là do Ôn Đình Trạm cố ý muốn xây dựng. Dạ Dao Quang dựa vào cách bố trí đơn giản mà xây thành một hành lang gấp khúc thật dài, phía cuối hành lang có một cái đình nhỏ, vừa lúc đình nhỏ nằm ngay ở giữa vườn hoa, có cảnh đẹp bao vây xung quanh.
Trong đình nhỏ, Qua Vô Âm đang cầm đồ ăn ngồi trước bàn đá, còn Mạch Khâm mặc trường bào màu xanh nhạt xoay lưng về phía nàng. Hắn đứng chắp tay như đang ngắm cảnh đẹp của vườn hoa, một đầu tóc trắng dài như tuyết tung bay trong gió, nhẹ nhàng vẽ ra ánh sáng tuyết trắng giữa không trung.
Chắc là hai người đều phát hiện cô đi đến, Qua Vô Âm đang cầm đồ ăn ngẩng đầu lên, Mạch Khâm chậm rãi quay lại, hai người nhìn thấy ở một chỗ khác của trường đình có một thiếu nữ vô cùng tuyệt sắc đang đi tới.
Thiếu nữ mặc y phục màu hồng nhạt, phối hợp với cách trang điểm thanh nhã, ngũ quan tuyệt đẹp. Đôi mắt hoa đào xinh đẹp lưu chuyển, từng đợt mùi thơm hoa đào lan tỏa. Cô chạy như bay về phía bọn họ với gương mặt vui vẻ khiến cả vườn hoa nở rộ có vẻ ảm đạm phai mờ.
Qua Vô Âm liếc Mạch Khâm đang nhìn đến thất thần, nàng không khỏi than nhẹ một tiếng.
“Mạch đại ca, Vô Âm, mọi người đều tới rồi.” Dạ Dao Quang xinh đẹp đứng trước mặt bọn họ.
Nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp như hoa đứng trước mặt không có cách nào rời mắt được, trong đôi mắt của Mạch Khâm lộ ra nụ cười nhẹ nhàng. Qua Vô Âm vỗ tay lên chiếc hộp lớn hình vuông làm bằng gấm vóc được để trên bàn đá: “Lễ cập kê sao tỷ có thể không đến được? Nhưng muội không thèm gửi thiệp mời cho ta khiến ta phải mặt dày chạy tới, tỷ vẫn còn đang tức giận đây này!”
Dạ Dao Quang nhìn thấy Qua Vô Âm giả vờ tức giận, cô ngồi xuống trước mặt nàng rồi kéo cánh tay của nàng: “Tỷ tỷ tốt, muội sai rồi, vốn dĩ muội không có ý định mở tiệc đãi khách, đây đều là do Trạm ca chuẩn bị. Hôm kia muội còn ở Trung Châu, tưởng rằng sẽ làm không kịp.”
“Ta cũng không báo cho nàng ấy biết hôm nay là lễ cập kê của muội.” Mạch Khâm đi vòng qua Qua Vô Âm rồi ngồi xuống ở bên cạnh nàng, hắn ngồi đối diện với Dạ Dao Quang.
Mọi người đều là người thông minh, cho dù bọn họ biết bói toán thì cũng không thể tính ra được ngày sinh tháng đẻ của một người. Nếu Mạch Khâm không nói cho Qua Vô Âm biết, nhưng Qua Vô Âm lại đến đây thì chỉ có một khả năng, đó là Ôn Đình Trạm gửi thiệp mời cho Qua Vô Âm. Dạ Dao Quang nghe xong liền giả vờ tức giận:
“Vô Âm tỷ học xấu, tỷ cũng bắt đầu khi dễ muội.”
“Tỷ nào dám? Muội cũng không nhìn xem có bao nhiêu người che chở cho muội hả.” Qua Vô Âm nói, sau đó nàng thương tâm liếc nhìn Mạch Khâm:
“Có vài người, chỉ thấy người mới cười, đâu nghe người cũ khóc.”
“Ha…” Lập tức Dạ Dao Quang bị Qua Vô Âm chọc cười.
Lúc này bàn tay dài nhỏ tựa như được điêu khắc của Mạch Khâm đưa tới trước mặt của Dạ Dao Quang, trên tay có một chiếc hộp nhỏ tinh xảo: “Nhìn xem có thích không?”
Thật ra Dạ Dao Quang vẫn luôn mong chờ Mạch Khâm sẽ tặng lễ vật gì cho cô nên nhanh chóng nhận lấy chiếc hộp. Chiếc hộp vừa đến tay, lập tức có một luồng cát khí thuần hậu sinh ra như núi lửa phun ra nham thạch nóng chảy vậy khiến cổ tay của Dạ Dao Quang nóng lên, lúc này cô mở to đôi mắt nhìn. Cô sống qua hai kiếp nhưng cô vẫn chưa gặp qua luồng cát khí nồng đậm đến như vậy, nồng đậm đến mức như có một sinh mạng sống vậy, đây là một pháp khí rất đáng sợ.
Dạ Dao Quang vẫn đang kinh ngạc nhìn pháp khí chưa hồi phục lại, hoàn toàn không nhìn thấy bàn tay của Mạch Khâm cứng đờ trong chốc lát rồi mới chậm rãi thu tay lại. Bởi vì đầu ngón tay của cô xẹt qua đầu ngón tay hơi cong của hắn, ngón tay của cô mềm mại nhỏ nhắn tựa như hồng vũ nhẹ nhàng phất qua khiến hắn suýt chút nữa kiềm chế không được mà nắm lấy cổ tay của cô.
Dạ Dao Quang mở hộp ra, đột nhiên ánh sáng màu vàng lóe lên, suýt chút nữa đã làm đôi mắt của cô bị thương. Nhưng đây cũng không phải là khí Kim, mà là ba đồng tiền! Đặt song song với ba đồng tiền chỉ có bốn chữ Tường Phù Nguyên Bảo!
Tường Phù Nguyên Bảo chính là đồng tiền của Tống Chân Tông được đúc ra năm 1008, cách nay khoảng bốn trăm năm. Đồng tiền là bùa mệnh may mắn, ngoài cầu phúc ra, Tường Phù Nguyên Bảo còn mang theo ý lộc, thọ, vô cùng giàu có và may mắn, rất thích hợp với cái tên bùa cát tường.
Hiện tại muốn thu thập Tường Phù Nguyên Bảo chắc chắn không khó khăn nhưng cát khí phát ra nồng đậm như thế này, có thể nói chưa chắc sẽ tìm thấy được pháp khí Tường Phù Nguyên Bảo như vậy trong sáu trăm năm qua!
“Chà… đúng là món đồ tốt.” Qua Vô Âm làm ra dáng vẻ trông rất thích.
“Vật này với cô mà nói cũng không có lợi ích gì.” Mạch Khâm liếc nhìn Qua Vô Âm.
“Mạch đại ca, cám ơn huynh, đây là lễ vật cập kê tốt nhất mà ta đã nhận.” Dạ Dao Quang ôm thật chặt bảo bối, nếu như ở kiếp trước, chỉ sợ toàn bộ giới phong thủy sẽ đánh nhau.
“Muội thích là tốt rồi.” Mạch Khâm cười nhạt.
“Này, tỷ còn chưa tặng lễ vật đâu, vậy mà muội nói đã nhận qua lễ vật cập kê tốt nhất rồi.” Qua Vô Âm làm ra dáng vẻ đau lòng.
“Thật là tâm đã lệch không giới hạn rồi!”
“Muội sai rồi, Vô Âm tặng lễ khẳng định là rất tốt, muội nhất định sẽ thích.” Dạ Dao Quang tựa đầu trên vai của Qua Vô Âm, cười hì hì nói.
“Đừng lắm mồm.” Qua Vô Âm đẩy tay cô ra, sau đó đẩy chiếc hộp trên bàn đá về phía cô.
“Muội nhìn qua một lát, là do tỷ bỏ ra ba tháng để chém sạch cây Thần Ty của Qua Vụ hải mới có thể tạo thành, suýt chút nữa đã khiến lão gia trục xuất tỷ ra khỏi gia môn. Nếu muội dám không thích, xem tỷ xử lý muội thế nào.”
“Rất thích, chắc chắn là thích.” Dạ Dao Quang vội vàng mở chiếc hộp ra, ánh sáng ngũ sắc lóng lánh hiện lên. Bên trong là một bộ y phục, y phục này không biết được làm bằng gì, nhìn giống như màu của nước nhưng lại không trong suốt, hơn nữa có từng vòng ánh sáng ngũ sắc tựa như gợn sóng không ngừng phất phới.
“Thiên Thần Lũ Y.” Mạch Khâm cũng rất ngạc nhiên. Hắn vốn cho rằng Qua Vô Âm sẽ trộn lẫn một ít Thần Ty vào trong đó, nhưng hắn không ngờ Qua Vô Âm lại dùng toàn bộ Thần Ty để chế tạo ra Thiên Thần Lũ Y.
“Nó được dệt ra bằng vật liệu gì vậy?” Thứ lỗi cho cô vì kiến thức nông cạn, cô không thể nhìn ra.
“Ở Qua Vụ hải của ta có một thần thụ giống như tằm có thể phun tơ, tơ này có thể dệt vải mềm mại nhưng cũng có thể luyện ra binh khí. Đây là bảo vật của Qua Vụ hải, nhưng thần thụ này ba trăm năm mới phun tơ một lần.” Qua Vô Âm giải thích cho Dạ Dao Quang.
“Vận khí của muội rất tốt, năm nay vừa vặn là ba trăm năm, tất cả Thần Ty đều ở nơi này, ta còn làm cho muội một áo choàng tơ lụa có thể làm binh khí.”