Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1287: Chương 1287: Lừa dối thất bại




“Trước tiên chúng ta cũng không cần vội vã đi đoán tâm tư của Đơn Cửu Từ, bất luận kia thuế bạc có ở trong quan tài Liễu lão nhân hay không đều không quan trọng.” Duỗi tay đem thê tử đang chau mày kéo vào trong lòng ngực, để nàng ngồi trên đùi hắn, nhẹ nhàng ôm lấy nàng từ phía sau, đầu gối lên hõm vai nàng.

“Chuyện này không quan trọng? Vậy chuyện gì mới quan trọng?” Dạ Dao Quang cảm thấy sự tình thuế bạc như lửa sắp sém lông mày, mục đích của bọn họ không phải tìm ra toàn bộ thuế bạc sao?

“Bắt được kẻ chủ mưu mới là quan trọng nhất.” Ôn Đình Trạm nhắm mắt lại cọ cọ vào cổ nàng, hít một hơi thật sâu ngửi mùi thơm trên cơ thể, “Chỉ cần tìm được lý do vì sao thuế bạc bị trộm mất, bắt được chủ mưu, nắm giữ chứng cứ, bất luận thuế bạc ở nơi nào, đều là sự tình của bệ hạ, muốn khai mở quan tài Liễu lão nhân hay không, cũng là bệ hạ làm chủ.”

“Không phải Tào Cung lấy đi sao?” Dạ Dao Quang cảm thấy Tôn Lâm Nhi sẽ không nói dối, nếu thuế bạc là Tào Cung lấy đi, Tào Cung cũng đã chết, người chết không thể đối chứng, mà Tào Cung trước khi chết cũng không lưu lại bất cứ thứ gì.

“Dao Dao, nàng nói xem vì sao Tào Cung phải đi trộm thuế bạc rồi giá họa cho Liễu Cư Mân?” Ôn Đình Trạm hỏi lại.

“Còn không phải là Đơn Cửu Từ sai sử……” Dạ Dao Quang nói được một nửa, nàng bỗng nhiên nghĩ đến Ôn Đình Trạm từng nói qua, Tào Cung không phải người của Đơn Cửu Từ, Đơn Cửu Từ có khả năng chỉ là người dẫn đường trong chuyện này, từng bước dẫn vào kế hoạch của hắn. Hắn không có khả năng dùng Tào Cung, Tào Cung cũng không có khả năng vì hắn mà buông bỏ cả nhà rồi tự sát, “Tào Cung có phải đã bị Đơn Cửu Từ nắm được nhược điểm gì trong tay?”

Ôn Đình Trạm cười khẽ gật đầu: “Cũng có thể coi là một lý do. Tào Cung này, háo sắc mê rượu, khí lượng không đủ nhưng thích vàng trắng, trái lại toàn thân không thể đáp ứng, muốn bắt được nhược điểm của hắn thực dễ dàng.”

Nhìn đến dáng vẻ này của Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang nhịn không được duỗi tay véo véo má hắn: “Đừng quanh co lòng vòng với muội, nếu không phải Tào Cung để lộ nhược điểm cho Đơn Cửu Từ nắm được, vậy hắn vì sao trước khi sự tình bại lộ liền uống thuốc độc tự sát? Người có thể biết được Tôn Lâm Nhi rơi vào tay chúng ta chỉ có thể là Đơn Cửu Từ, Tào Cung chỉ sợ cũng không biết hắn đem thuế bạc giao cho một yêu vật.”

“Đây cũng là chỗ ta vẫn luôn đắn đo.” Ôn Đình Trạm duỗi tay vuốt mái tóc dài đen nhánh của Dạ Dao Quang, “Nói cho Tào Cung sự tình bại lộ tất nhiên là Đơn Cửu Từ, mà Tào Cung tuy rằng cả người không thiếu tật xấu, nhưng đối với việc giết đánh cướp hắn đúng chưa từng dính qua tay, tội không đáng chết. Cho nên, ta cũng rất muốn biết Đơn Cửu Từ rốt cuộc dựa vào cái gì làm Tào Cung tuyệt nhiên chịu chết như vậy.”

“Cho nên, chàng hoài nghi không phải bởi lý do xuất phát từ bản thân mà hắn tính mạng cũng không màng.” Dạ Dao Quang lập tức hiểu ý tứ Ôn Đình Trạm, “Như vậy sau lưng Tào Cung rất có thể còn có một người khác, người này đối với Tào Cung có ân tình lớn hơn sự sinh tử của bản thân hắn, Tào Cung cũng là vì bảo hộ người này.”

“Dao Dao nhà ta quả nhiên chỉ cần một điểm liền thông.” Ôn Đình Trạm hôn lên má Dạ Dao Quang một cái.

Dạ Dao Quang liếc hắn rồi nghiêm mặt nói: “A Trạm, muội biết chàng muốn tra ra người đứng sau lưng Tào Cung, để từ chính miệng hắn nói ra đã giấu thuế bạc ở đâu, nhưng ngay cả Tào Cung cũng không biết được, càng đừng nói người phía sau hắn. Muội cảm thấy chỉ sợ chờ chàng dụ ra người chủ mưu, bệ hạ cũng sẽ phái chàng đi truy hồi toàn bộ. Cho nên, Liễu gia lần này cùng chúng ta trốn không thoát.”

Cho dù sau lưng Tào Cung thực sự có người khác, Đơn Cửu Từ chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua cơ hội ép Ôn Đình Trạm bức bách Liễu gia, cho nên hắn dùng Tôn Lâm Nhi như một trạm trung chuyển, bất luận là Tào Cung hay người đứng sau chỉ sợ đều không biết thuế bạc hiện giờ đã ở bên trong Liễu gia. Một chuyện không nhọc hai người, bệ hạ tất nhiên vẫn sẽ giao phó Ôn Đình Trạm đi truy hồi thuế bạc.

Đơn Cửu Từ chơi một nước cờ chắc tay, Tào Cung đến bây giờ có lẽ cũng không biết người bức bách bọn họ đi ăn trộm thuế bạc là Đơn Cửu Từ, hung phạm cũng không chịu nói ra là ai hiếp bức. Như vậy chủ mưu chẳng lẽ không có khả năng là Liễu gia sao?

Ôn Đình Trạm tìm thấy thuế ngân từ Liễu gia, chính xác là một nửa ở trong tay Liễu Cư Mân, sau đó có thể mượn hoài nghi này mà truy tra một nửa khác ở trong phần mộ Liễu Thị Nhẫm. Nhưng hoài nghi chung quy cũng chỉ là hoài nghi, không có chứng cứ phải làm thế nào để chính miệng bệ hạ hạ lệnh khai quan, sau khi khai quan nếu mà thuế ngân không ở đó, Ôn Đình Trạm như thế nào tránh né sự thảo phạt của dư luận Đơn Cửu Từ đã chuẩn bị sẵn?

“Chuyện này ta đều hiểu, Dao Dao không cần lo lắng, ta có chi sách ứng đối.” Đôi mắt Ôn Đình Trạm nhu tình lưu chuyển nhìn Dạ Dao Quang.

“A Trạm, chàng ở lại truy tìm người đứng sau Tào Cung, muội đi một chuyến tới Dự Chương.” Dạ Dao Quang nhẹ nhàng đặt xuống nụ hôn lên khóe môi hắn, “Muội đột nhiên nghĩ tới một biện pháp, có lẽ không cần động vào mộ phần Liễu Thị Nhẫm nhưng vẫn có thể biết được bên trong có thuế bạc hay không.”

“Dao Dao……”

“Chàng yên tâm, muội sẽ không làm việc nghịch thiên.” Không đợi Ôn Đình Trạm nói thêm, Dạ Dao Quang ngắt ngang lời hắn, nàng cúi đầu nhìn năm ngón tay của mình dần dần đan vào năm ngón tay hắn, nhìn tay bọn họ dần dần khăng khít vào nhau. Ngón tay của cả hai đều vô cùng mượt mà, móng tay được tỉa gọn gàng dưới ánh nến như phát ra vầng sáng nhạt. Nàng bỗng nhiên giương khóe môi lên, “Chàng cố ý muốn dời sự chú ý của muội đi là không muốn muội tham gia vào chuyện này. Đối với muội, thuế ngân không phải không quan trọng, mà là chàng trong lòng muội quan trọng hơn.”

Thân mình Ôn Đình Trạm hơi run lên, đôi mắt hắn càng trở nên thâm thúy.

Dạ Dao Quang giương mắt đối diện với ánh mắt hắn: “A Trạm, muội chỉ là không thích động não, nhưng không phải muội khờ, Đơn Cửu Từ có lẽ cũng đoán chắc chàng sẽ không để muội tới mộ Liễu lão nhân mới dám không kiêng nể gì như vậy.”

Âm trạch, chỉ cần vô ý phá hư, chính là hại toàn bộ người Liễu gia, tội nghiệt cực lớn. Nếu không Dạ Dao Quang có rất nhiều thủ đoạn không dấu vết dò xét bên trong mồ Liễu lão nhân tử. Hơn nữa, tâm tư Đơn Cửu Từ tỉ mỉ như vậy, chỉ sợ từ phong thủy hạ táng Liễu Thị Nhẫm cũng là người hắn âm thầm đưa tới Liễu gia. Âm trạch này sẽ không hại đến Liễu gia, nhưng phong thuỷ sư không thể hành động thiếu suy nghĩ với cách cục đã bày này.

“Thật hy vọng Dao Dao của ta, bất cứ lúc nào cũng không cần hao tâm tốn sức động não.” Ôn Đình Trạm than nhẹ một hơi, đặt môi hôn lên mái tóc nàng, “Kỳ thật, ta thực sự đã có kế hoạch ứng phó.”

Cho rằng có thể lừa dối nàng, để nàng không để ý tới việc thuế bạc đang ở đâu, chính là không muốn nàng nhúng tay vào chuyện này, không phải vì sự việc khó giải quyết, mà ở chỗ nàng hiện tại đang có mang.

Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve phía trên phần bụng hơi nhô: “Dao Dao không ngại nói cho ta biết, nàng đi tra xét âm trạch có thuế bạc hay không bằng cách nào?”

Bên trong âm trạch có vật bồi táng, đặc biệt là thế gia giống như Liễu gia, vật bồi táng Liễu Thị Nhẫm hẳn đáng giá, vàng bạc khẳng định không ít. Dạ Dao Quang nếu chỉ dùng khí ngũ hành chỉ sợ sẽ cảm ứng không ra có phải thuế ngân hay không. Nếu như không biết được danh sách vật bồi táng Liễu Thị Nhẫm, nếu là cũng là vàng bạc số lượng lớn, phán đoán của Dạ Dao Quang có thể có nhầm lẫn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.