Quái Phi Thiên Hạ

Chương 508: Chương 508: Mãi mãi không rời




Dạ Dao Quang cuối cùng cũng đã nghĩ ra, một khối đá Nữ Oa đâu có đáng để cửu tông thập môn điều động nhiều người đến vậy, nhưng nếu nó nằm ở nơi tu luyện trước đây của một người đã thăng thiên thì rất đáng nha.

“Ha ha, con nhóc này cũng thông minh đấy...” Ông ta tán thưởng.

Dạ Dao Quang chu môi: “Ông nghĩ ta ngốc thật đấy à?”

“Không ngốc, không ngốc chút nào.” Ông ta lắc đầu.

“Đúng vậy, ta không ngốc, ông mới ngốc ý.” Dạ Dao Quang đứng lên, lấy tay phủi vụn cỏ trên người.

“Nói xem, một Nguyên Anh sơ kỳ như ta bị ông nhìn trúng ở chỗ nào vậy?”

Lúc này Dạ Dao Quang mới phản ứng lại, sự xuất hiện của ông lão này không phải là ngẫu nhiên, chắc chắn là theo dõi cô. Có lẽ đã theo dõi từ rất lâu rồi, chỉ có điều cô chưa phát hiện ra. Bây giờ ông ta mới hiện thân thì thôi đi, nơi tu luyện trước kia của chân quân đã thăng thiên nguy hiểm nhường nào, với tu vi của cô chỉ có càng thêm vướng chân vướng tay, ông ta tìm đủ mọi cách lừa cô đến đó thì chắc chắn trên người cô có thứ ông ta có thể lợi dụng được.

“Ha ha...” Ông ta cười to một tiếng.

“Thiên cơ bất khả lộ.”

“Vậy ông cứ chờ đi nha! Đợi đến lúc não ta úng nước, ta sẽ đi theo ông.” Dạ Dao Quang cất bước đi về phía mấy người Ôn Đình Trạm.

Lần này ông ta không ngăn cản cô nữa, phi thân trở lại trên cây, chọn tư thế thoải mái, nhắm mắt như đang đi vào giấc chiêm bao.

Dạ Dao Quang không thèm để ý đến ông ta, đi tới ngồi xuống cạnh Ôn Đình Trạm: “Ngày mai chúng ta phải đi duyên sinh quan thôi.”

Biết được tình hình hiện nay, Dạ Dao Quang cũng chẳng buồn nghĩ đến tranh giành đá Nữ Oa gì đó nữa, cô cũng chẳng có hứng thú với địa cung kia. Dạ dày có bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu vậy, cô cũng không muốn chết no. Bây giờ cô đi duyên sinh quan, cũng sắp đến nơi rồi, dù gì thời gian cũng vẫn còn nhiều mà hiếm khi mới có cơ hội yêu vật không ẩn hiện như thế này, thôi thì dẫn mọi người đi chơi vậy. Không thèm bảo vật quý giá kia nữa, kiếm được ít bảo vật như hoa tuyết cúc cũng tốt.

“Sao vậy?” Thấy dáng dấp không hăng hái của Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm không khỏi hỏi.

“Muội biết tung tích của đá Nữ Oa rồi…” Dạ Dao Quang cũng không giấu giếm gì Ôn Đình Trạm, nói hết lời trong lòng với cậu.

“Không có duyên rồi, chúng ta đi duyên sinh quan làm khách đi, chờ đến khi muội độ hóa được Quách Viện rồi thì chúng ta về phủ.”

“Ừ.” Ôn Đình Trạm gật đầu.

“Sư phụ, người làm vật gì vậy, tai thỏ ư?” Càn Dương lấy hai cái nhẫn bện từ cỏ đuôi chó trong tay Dạ Dao Quang, nhìn lên nhìn xuống. Hai nhánh cỏ đuôi chó mà Dạ Dao Quang tách ra đúng là rất giống hai cái tai thỏ.

Dạ Dao Quang lườm hắn: “Đây là nhẫn.”

“Nhẫn?” Càn Dương nói, duỗi ngón tay ra, định lấy một chiếc đeo thử.

Dạ Dao Quang liền cướp lại: “Đi ngủ đi, thứ này có thể tùy tiện đeo được chắc?”

Càn Dương bị mắng té tát, tiếp đó mới đi về chỗ của mình nằm xuống ngủ.

“Nó còn mang ý nghĩa đặc biệt nào đó phải không?” Ôn Đình Trạm có chút tò mò, Dạ Dao Quang phản ứng hơi mạnh.

“Chiếc nhẫn này, muội nghe nó ở một nơi nào đó, nó là vật đính ước giữa nam và nữ.” Dạ Dao Quang không nói cho Ôn Đình Trạm biết nhẫn cỏ đuôi chó có ý nghĩa là định ước trọn đời, mà chỉ nói:

“Ở đó, mỗi đôi nam nữ đều sẽ tạo ra một cặp nhẫn độc nhất vô nhị chỉ họ mới có, lúc thành hôn đeo lên ngón áp út của đối phương.

“Tại sao phải là ngón tay này?” Ôn Đình Trạm đưa ngón áp út ra hỏi.

Dạ Dao Quang nói: “Tương truyền rằng ngón tay này nối liền với trái tim, thích hợp để thể hiện lời thề thần thánh nhất. Mạch máu đi vào tim nằm trên ngón áp út, dùng nhẫn bao bọc lấy ngón áp út của người mình yêu thì có thể giữ được trái tim của người đó.”

Đôi mắt sâu thẳm của Ôn Đình Trạm bỗng trở nên tĩnh mịch, cậu gật đầu: “Thì ra là thế.”

“Không chỉ có vậy đâu, đến đây, chúng ta chơi một trò chơi nhé.” Dạ Dao Quang tràn đầy phấn khởi nói, cô đưa tay phải của mình ra, sau đó kêu Ôn Đình Trạm đưa tay trái ra.

“Chàng làm theo muội, chúng ta uốn cong ngón giữa lại rồi chạm chúng vào nhau, sau đó lần lượt chạm bốn đầu ngón tay còn lại với nhau, giống như thế này này...”

Tay hai người họ một lớn một nhỏ nhưng đều rất dài mảnh, khác nhau ở chỗ một tay mềm mại, một tay vững chắc. Ôn Đình Trạm làm theo chỉ dẫn của Dạ Dao Quang.

“Chỉ có một cặp ngón tay của chúng ta có thể tách ra.” Dạ Dao Quang căn dặn cậu.

“Chúng ta mở ngón cái ra.”

Ôn Đình Trạm làm theo động tác của cô.

“Chàng xem xem, có thể tách ra vì nó đại diện cho cha mẹ của chúng ta, mỗi người đều có sinh lão bệnh tử, cha mẹ cũng sẽ có một ngày rời xa chúng ta.” Dạ Dao Quang rất dịu dàng bên ánh lửa.

“Bây giờ chúng ta khép ngón cái lại, mở ngón trỏ ra, ngón trỏ đại diện cho huynh đệ tỷ muội, bọn họ cũng sẽ có gia đình riêng, cũng sẽ rời xa chúng ta. Sau đó chúng ta lại mở ngón giữa ra, ngón giữa đại diện cho con cái, con cái lớn lên sẽ có cuộc sống riêng của chúng, chúng sẽ rời bỏ chúng ta.” Đến đây, Dạ Dao Quang lẳng lặng nhìn Ôn Đình Trạm.

“Sau đó chúng ta mở ngón áp út...”

Ôn Đình Trạm thử mở ra, kinh ngạc phát hiện ngón áp út không mở ra được.

Dạ Dao Quang hì hì cười: “Không mở được phải không? Bởi vì ngón áp út đại diện cho phu thê, cả đời không chia xa, tình yêu chân chính đã dính lấy nhau thì sẽ mãi mãi không rời.”

“Mãi mãi không rời.” Ôn Đình Trạm nhìn tay của hai người họ dưới bầu trời đêm, giống với linh hồn của bọn họ vậy, đúng là mãi mãi không thể tách rời.

“Bây giờ hiểu chưa?” Dạ Dao Quang thu tay về.

“Mau đi ngủ đi.”

Dạ Dao Quang đang quay người đi thì Ôn Đình Trạm đột nhiên giữ cô lại: “Tặng ta chiếc nhẫn nhé.”

“Muội bện lung tung thôi, chưa chắc chàng đã đeo được.” Dạ Dao Quang cúi đầu nhìn nhẫn cỏ đuôi chó trong tay, đưa cho Ôn Đình Trạm cũng không có gì to tát nên liền đưa cho cậu.

Ôn Đình Trạm mỉm cười: “Nghỉ sớm đi.”

“Ngủ ngon.” Dạ Dao Quang gật đầu, đi về chỗ mình tìm từ trước, nhanh chóng đi vào giấc mộng.

Ôn Đình Trạm cầm chiếc nhẫn cỏ đuôi chó đó, đeo thử vào từng ngón một, đều không vừa. Cậu soi chiếc nhẫn dưới ánh lửa xem cách bện của nó, sau đó tháo nhẫn ra bện lại cho vừa với ngón áp út của mình, cuối cùng đeo lên ngón tay, giơ lên trước đống lửa, cười ngây ngô.

Đúng lúc Tiêu Sĩ Duệ vừa ngủ được một giấc mở mắt ra, nhìn thấy cảnh dưới bóng đêm, một thiếu niên dung nhan tuấn tú giơ ngón tay mình lên trước đống lửa nhìn rồi cười ngây ngô. Đây chính là người mưu trí nhất trong đám người bọn họ, thủ lĩnh của bọn họ, Tiêu Sĩ Duệ càng nhìn càng thấy kì dị, không khỏi giật mình.

“Doãn Hòa, tay huynh mọc hoa à?” Tiêu Sĩ Duệ tiến sát đến nhìn.

Ôn Đình Trạm thu tay lại, thu lại nụ cười, không thèm để ý Tiêu Sĩ Duệ, cứ thế đi nghỉ luôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.