Quái Phi Thiên Hạ

Chương 320: Chương 320: Mất nụ hôn đầu




Ôn Đình Trạm khẽ cười ngồi cạnh Dạ Dao Quang, giơ tay ra véo mặt cô: “Nàng yên tâm đi, ta sẽ không cho hắn có cơ hội điều tra ta đâu, càng không để cho nàng bị bại lộ trong mắt hắn”.

“Chàng lo cho muội sao?” Dạ Dao Quang hất cánh tay cậu ra.

“Chàng không phải lo cho muội, cho dù hắn có điều tra ra muội thì muội cũng đã ngưng tụ được kim đan rồi, trừ phi hắn mời người có tu vi cao hơn. Nhưng người đó không thù không oán với muội, lại không tìm thấy chứng cứ chứng tỏ muội làm những điều xấu xa, nếu hắn muốn thách đấu thì muội cùng lắm sẽ không nhận, vậy hắn còn dám giết muội sao? Vậy không phải tự làm hao tổn đi tu vi của mình sao, tu vi của người tu luyện rất quý giá đấy”.

“Được rồi, ta biết Dao Dao rất lo lắng cho ta rồi! Nhưng ta cũng có cách để đối phó lại”. Ôn Đình Trạm nói.

“Cho nên nàng không cần lo lắng, hôm qua nàng đã không ngủ rồi, mau đi nghỉ ngơi đi”.

“Chàng nói cho muội nghe, chàng định đối phó với hắn bằng cách nào?” Dạ Dao Quang liền ngồi thẳng dậy.

“Chàng không nói thì làm sao muội yên tâm được!”

“Đương nhiên là vẫn làm theo kế hoạch rồi!” Ôn Đình Trạm kéo cô đứng lên, lôi cô vào phòng ngủ, đẩy cô lên giường của mình rồi ngồi xổm xuống giúp cô tháo giày.

“Này! Chàng đang làm cái gì vậy, để muội tự làm”. Dạ Dao Quang vội vàng rút hai chân lên giường, hai tay ôm đầu gối nhìn cậu.

“Chàng nói cái gì mà làm theo kế hoạch? Chàng vẫn muốn phái người đi ám sát Ninh An Vương sao?”

“Đêm qua ta nghe nàng và Sĩ Duệ nói chuyện, ta có thể hiểu được tâm tư của Ninh An Vương. Nhiều năm như vậy Ninh An Vương chưa chắc không cảm thấy chán ghét bản thân, nếu ở trong tình huống có thể lấy mạng của hắn, ta nghĩ hắn càng muốn kết thúc mạng sống của mình hơn. Ta sẽ mang người đi ám sát hắn”. Từ trước đến nay Đình Trạm chưa từng giấu giếm Dạ Dao Quang bất cứ điều gì dù là tâm tư hay kế hoạch của cậu.

“Không phải chàng nói giết hoàng tử là chuyện lớn sao? Hơn nữa chàng giết hắn rồi, liệu tên anh em quỷ kia của hắn có tha cho chàng không?” Dạ Dao Quang nắm lấy tay Ôn Đình Trạm, còn tay kia sờ lên trán Ôn Đình Trạm.

“Không sốt, vậy sao chàng lại hồ đồ đến vậy!”

Ôn Đình Trạm dở khóc dở cười: “Ta đâu muốn giết hắn đâu, ta chỉ nói là sẽ làm theo kế hoạch. Điều mà nàng lo là người anh em của Ninh An Vương đang ở trên người hắn, bọn ta không đánh được mà thôi, ta nói cho nàng biết một chuyện đó là Ninh An Vương sẽ không để cho người anh em của hắn nhập vào, cho nên việc ban ngày ta đi ám sát Ninh An Vương nàng không cần lo lắng. Ta chỉ muốn khiến Ninh An Vương bị trọng thương thôi, ta vốn định để hắn lén nói cho bệ hạ biết chuyện ở quận Dự Chương, nhưng nàng và Sĩ Duệ đều thương hại cho hắn nên cũng không cần ép hắn đến bước này. Để hắn và người anh em quỷ kia của hắn nghĩ việc này là do “bọn người ám sát” kia làm, không nghĩ đến việc điều tra chúng ta nữa, đợi đến khi chúng thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn này rồi điều tra lại từ đầu, ta muốn hắn không điều tra được bất cứ điều gì”.

“Chàng dám chắc là hắn muốn chết, để tên anh em quỷ kia của hắn nhập vào hắn nữa?” Dạ Dao Quang vẫn rất lo lắng.

Ôn Đình Trạm để Dạ Dao Quang nằm xuống giường rồi nằm cạnh cô: “Nếu nàng lo lắng cho ta, vậy thì đến lúc đó đi cùng ta là được, có nàng ở bên thì cho dù tên anh em quỷ của hắn có ở đấy thì cũng có sao đâu!”

“Đúng vậy”. Cuối cùng đầu óc Dạ Dao Quang cũng tỉnh ra, sau đó nhìn gương mặt ấy không khỏi đau lòng nhức óc.

“Đều là người có sắc đẹp mê hoặc lòng người, muội rất vui khi có một mỹ nam như chàng ở bên”.

Dường như tô thêm cho đôi môi vẻ cuốn hút từ từ mở ra, hai mắt của cậu đen óng sâu thẳm nhìn chằm chằm cô, tiếng nói như mang theo sự mê hoặc, sau đó hôn nhẹ lên môi cô: “Đây có phải là sắc đẹp làm ta mờ mắt hay không? Người vợ thông minh của ta, nàng mau ngủ một giấc thật ngon đi cho thoải mái đầu óc!”

Nói xong Ôn Đình Trạm đắp chăn cho Dạ Dao Quang rồi đứng dậy rời đi.

Dạ Dao Quang còn đang ngạc nhiên, tâm tư đang dừng lại lúc có cảm giác ấm áp mềm mại trên môi vừa nãy, cứ như thế mà cô mất đi nụ hôn đầu sao? Hôm đó ở chỗ long tiên dịch vốn không thể tính là hôn được, đó là cứu mạng. Cho nên đây mới là nụ hôn đầu của cô, nụ hôn đầu của cô cứ thế mà mất rồi, hơn nữa một chút đẹp đẽ triền miên cũng không có.

“Khốn nạn!”

Dạ Dao Quang khẽ nguyền rủa một tiếng, sau đó nhắm mắt lại, thở hồng hộc rồi ngủ mất.

Có lẽ là do một đêm không ngủ nên đợi đến khi Dạ Dao Quang tỉnh lại thì trời đã sáng rồi. Cô ngủ rất ngon, ra khỏi phòng nhìn trời đã qua mất giờ ăn, chỉ có một mình Tần Đôn ở trong thư phòng của mình. Cửa mở thấy Dạ Dao Quang đi ra, hắn cầm bút lên đứng dưới mái hiên: “Tần Tam, Vệ Truất mang thức ăn nóng trong bếp ra”.

“Sao chỉ có mình cậu ở đây vậy? Trạm ca và Sĩ Duệ đâu rồi?” Dạ Dao Quang nhìn quanh phòng không có ai.

“Hai người bọn họ nói là có chuyện đi tìm tiểu Lục rồi”. Tần Đôn nói.

“Dạ cô nương, cô mau đi ăn đi, ta còn phải vẽ nốt bức tranh này, ngày mai phải nộp cho phu tử rồi, lát nữa nói chuyện với cô tiếp”.

“Đi đi, đi đi, ta cũng đang đói rồi đây!”

Dạ Dao Quang phất tay rồi đi xuống nhà bếp rửa mặt. Đợi cô rửa mặt xong xuôi, Tần Tam và Vệ Truất đã chuẩn bị xong cơm nước, thức ăn để lại cho cô cũng không ít nhưng Dạ Dao Quang vẫn ăn hết sạch.

Sau khi đợi cô ăn xong, bức tranh của Tần Đôn cũng vẽ xong, Ôn Đình Trạm và Tiêu Sĩ Duệ cũng bước vào sân. Sau khi nhìn thấy Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm liền đi lên phía trước hỏi: “Ăn no chưa?”

Dạ Dao Quang quay mặt sang một bên, không thèm để ý tới Ôn Đình Trạm.

Tiêu Sĩ Duệ thấy vậy, nháy mắt với Ôn Đình Trạm: Huynh đã làm gì đắc tội với nàng ấy sao?

“Thời gian không còn sớm nữa, không phải lúc nãy đệ cứ ngáp mãi sao, mau đi nghỉ sớm đi”. Ôn Đình Trạm lập tức kiếm cớ đuổi Tiêu Sĩ Duệ và Tần Đôn đi.

Chuyện gia đình nhà người ta, mặc dù bọn họ rất muốn biết nhưng cũng không tiện nói nhiều. Người ta biết rõ nên không cho bọn họ có cơ hội xem kịch, vì thế mà hai người đành ngoan ngoãn đi rửa mặt.

“Vừa ăn cơm xong, ta đưa nàng đi dạo một lát cho tiêu cơm nhé!” Ôn Đình Trạm đưa tay ra nắm tay bàn tay bé nhỏ của Dạ Dao Quang.

Dạ Dao Quang lập tức rút tay về, nói: “Không thích, tự muội cũng có thể đi được!”

Nói xong cô liền đứng lên đi ra ngoài, cũng không đi tản bộ trong sân. Ôn Đình Trạm cũng không giận, cũng không cảm thấy mất mặt, quét mắt nhìn hai người Tiêu Sĩ Duệ đang ngoái cổ ra xem, mới bước chân nho nhã theo ra cùng. Không bước lên trên, cũng không nói chuyện, cứ chầm chậm đi theo và giữ một khoảng cách nhất định.

Dạ Dao Quang càng thấy tức hơn, đây là ý gì, chẳng nhẽ không thể nói xin lỗi cô một câu sao. Cô không thể chịu được nữa liền dừng bước quay người lại hỏi: “Chàng không định nói xin lỗi muội sao?”

“Xin lỗi? Vì sao?”

“Chàng!” Dạ Dao Quang giận dữ, bước lên mấy bước.

“Chàng hôn trộm muội!”

“Thứ nhất ta không hôn trộm, thứ hai chẳng nhẽ ta không thể hôn sao?” Ôn Đình Trạm hỏi lại.

Dạ Dao Quang lập tức nghẹn lời, giận giữ hét lên: “Chàng hôn thì hôn đi, đã hôn rồi mà còn không hôn hẳn hoi!”

Hét xong Dạ Dao Quang liền cảm thấy khó xử. Quả nhiên cô còn chưa kịp phản ứng, Ôn Đình đã ôm chặt eo cô, hai mắt đen nhánh mang theo chút nóng bỏng nhìn chằm chằm cô: “Cho nên Dao Dao tức giận là bởi vì ta hôn không tốt? Vậy ta bồi thường lại cho nàng nhé!”

Nói xong cậu liền hôn lên môi cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.