Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1331: Chương 1331: Một hòn đá trúng mấy con chim




“Muội đây là gần mực thì đen!” Dạ Dao Quang không chút nào chịu yếu thế phản bác hắn một câu.

Ôn Đình Trạm là tỉ mỉ bắt chữ, hếch mày kiếm: “Dao Dao, vì sao không phải gần đèn thì rạng?”

“Bởi vì chàng so với người khác đều đen tối hơn vạn phần.” Dạ Dao Quang chắc nịch nói.

Ôn Đình Trạm bất đắc dĩ sủng nịnh cười: “Ta coi như phu nhân đây là ca ngợi ta nhé.”

“Chuyện này Hoàng Kiên đã ra tay, chỉ sợ không mấy tốt lành.” Dạ Dao Quang không tiếp tục cùng Ôn Đình Trạm mài mồm mép, nghiêm mặt nói.

Chuyện này thật sự là Hoàng Kiên ở sau lưng chủ đạo, Ôn Đình Trạm muốn điều tra rõ chân tướng lúc này không chỉ là vì một cái công đạo, cũng may Ôn Đình Trạm làm việc tuân theo nguyên tắc, không thay đổi vì người khác. Nếu như nghĩ rằng sự tình phát sinh trong dân thường liền không coi trọng, mượn nước đẩy thuyền đem Cách Lai nhận làm hung thủ, qua loa kết án, đây chính là một chân đạp vào bên trong cạm bẫy của Hoàng Kiên.

Chỉ sợ Ôn Đình Trạm chân trước mới kết án, sau lưng Hoàng Kiên liền cho người đem chân tướng sự tình vén ra, làm cho toàn bộ dân chúng Tây Ninh nhìn xem, xem Ôn Đình Trạm không để vào mắt dân Tây Tạng thế nào. Kinh qua chuyện này, ngày sau Ôn Đình Trạm muốn làm cái gì đó có lợi cho người Tây Tạng sẽ đều bị coi là giả mù sa mưa, dân Tây Tạng sẽ không lại tin tưởng hắn, mà Hán nhân tại Tây Ninh cũng sẽ nhận Ôn Đình Trạm trong ngoài không đồng nhất, mang việc Ôn Đình Trạm tới học viện giảng bài một hồi chê cười.

Hành vi của hắn ở học viện càng là dối trá đến cực điểm.

“Một hòn đá trúng mấy con chim a!” Dạ Dao Quang than nhẹ một tiếng, “Hoàng Kiên tìm hai người thuộc hai tộc khác nhau, coi như cũng có tâm tư.”

Dân chúng bình thường, thứ nhất không dễ dàng lưu lại dấu vết; Thứ hai không dễ dàng khiến cho Ôn Đình Trạm cảnh giác, Hoàng Kiên lấy góc độ vị trí tri phủ nghĩ tới, đề cập tới mâu thuẫn giữa Hán Tạng, liên lụy cũng không phải nhân vật lớn nào, chỉ sợ mười người có chín đều sẽ mừng rỡ hồ đồ, mượn nước đẩy thuyền. Thứ ba, dân chúng mới là đối tượng quan tâm nhất tới chuyện này, chính là rất nhiều người làm quan lẫn lộn đầu đuôi, không đem dân chúng làm trọng, một lòng để mắt quan trường.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Dạ Dao Quang có chút thận trọng, nàng ngửa đầu nhìn Ôn Đình Trạm: “Có lẽ, hắn đang muốn thăm dò, thăm dò chàng là người thế nào, thăm dò chàng đến cùng phải thống trị Tây Ninh ra sao, thăm dò điểm mấu chốt của chàng.”

Lời nói Dạ Dao Quang nhường Ôn Đình Trạm cười mà không đáp lại, hắn nhàn nhạt nói: “Việc này, phu nhân không cần quan tâm, có ta ở đây là được rồi. Ta cùng Hoàng Kiên đối địch là chuyện sớm muộn. Nguyên tưởng rằng hắn đa mưu túc trí, làm chìm được mà nổi cũng được, lại không nghĩ tới, bất quá bốn tháng cũng đã hết kiên nhân, nóng lòng cho ta ngột ngạt như thế, ta tự nhiên muốn đáp lễ hắn một phen.”

“Muội dù có muốn nhọc lòng vì chàng, cũng là hữu tâm vô lực. Mấy thứ này chàng so với muội cao tay hơn biết bao nhiêu, thay vì phí tâm tư đi để ý tới chàng, không bằng hảo hảo dưỡng thai.” Dạ Dao Quang nhún vai. Vừa đúng lúc này A Ni Á tự mình mang theo người bưng đồ ăn đi đến, Dạ Dao Quang vội vàng chuyển đề tài, “Ăn trước vài thứ đi, đều giờ này rồi, chẳng khác gì ăn bữa tối. Bữa tối chính thức của chàng, chờ chúng ta sau khi hồi phủ lại nhờ Điền tẩu tử làm chút đồ ăn khuya, cùng muội ăn.”

Ôn Đình Trạm cười gật đầu, Dạ Dao Quang lặng im đôi tay chống cằm, nhìn hắn lẳng lặng dùng bữa.

Bọn họ ở bên trong lầu các, bàn đối diện ngay cửa sổ, hiên ngoài cửa sổ có cây mai vàng đang nở rộ. Một hai dây mừng đỏ tươi nổi bật sự đẹp đẽ diễm lệ trước bầu trời tháng mười hai ảm đạm. Mà Ôn Đình Trạm hôm nay mặc một bộ sắc ngoại bào đạm mạc màu đen, từ góc độ Dạ Dao Quang nhìn qua, hắn cùng với thiên địa bên ngoài phảng phất vừa hòa hợp như nét mực vẩy lên bức họa. Những điểm hoa vàng sáng bừng kia chẳng những không hiện lên rõ ràng, ngược lại càng thêm phụ trợ cho hắn.

Một loại khí thế hùng vỹ được phác họa bởi nét mực dầy, trầm tĩnh vững như Thái Sơn, khó có thể miêu tả sự thanh nhã ung dung, Dạ Dao Quang không khỏi nhìn tới ngây ngốc. Nàng phát hiện, có một loại người, bất kể hắn làm cái gì, bất luận thời điểm nào, hắn đều có thể hòa hợp thành một bức mỹ họa.

Gió lạnh hiu hiu thổi đến, xen lẫn mùi hoa mai lãnh liệt, lại khi thổi qua hắn trở nên lãnh đạm, nhường Dạ Dao Quang chỉ ngửi được hơi thở thanh u độc đáp thuộc về hắn.

“Cổ nhân đã nói, tú sắc có thể thay cơm.” Ôn Đình Trạm cơm nước xong sau, nhìn thấy Dạ Dao Quang vẫn chống cằm nhìn chăm chú, mặt mày cong cong, đôi mắt liễm diễm hoa đào toàn là hoa quang nhìn hắn, không khỏi dí sát mặt vào Dạ Dao Quang, thanh âm mềm nhẹ hỏi, “Phu nhân, nhìn no chưa?”

“Càng nhìn càng thấy đói, phải làm sao bây giờ?” Ngữ khí Dạ Dao Quang mang theo một điểm ngả ngớn nói.

“Vi phu từng nói qua, phu nhân muốn ăn thế nào thì cứ ăn thế đó.” Ôn Đình Trạm làm ra một bộ cam chịu người xâm lược bộ dáng.

Dạ Dao Quang liếc mắt nhìn hắn, tay đã đặt lên tay hắn: “Ăn no rồi, chúng ta trước hết hồi phủ.”

Sự tình ở Hủ Viên, có Ấu Ly cùng A Ni Á ở đây cũng đã đủ vừa lòng, Dạ Dao Quang dẫn theo Nghi Ninh cùng Nghi Vi trở về. Lần này đến Thanh Hải, ngoại trừ lúc trước mang thai trong người là ở trong phủ, hiện giờ Nghi Phương đã sinh hạ một nữ nhi chuyển ra sống ở bên ngoài, Dạ Dao Quang dẫn theo tất cả mọi người còn lại tới tửu lâu.

Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm vừa mới trở lại trong phủ, ngay tại cửa đụng phải Cổ Cứu, Cổ Cứu từ lúc cùng bọn họ một đạo đến Thanh Hải, đi du ngoạn danh sơn cảnh điểm cũng không dẫn theo người, chỉ có Ôn Đình Trạm phái ám vệ âm thầm bảo vệ.

Nhìn mặt mũi Cổ Cứu, Dạ Dao Quang sửng sốt, suýt nữa không nhận ra.

Cổ Cứu cũng biết hắn lần này bộ dáng lôi thôi lếch thếch phỏng chừng dọa đến Dạ Dao Quang, cho là nàng có chút mỉa mai nên giải thích nói: “Người đi bụi bặm bên ngoài, khó tránh khỏi có chút tùy ý, thất lễ rồi, đệ muội thứ lỗi.”

Dạ Dao Quang lắc đầu: “Ta hiểu rõ.”

Cổ Cứu là người si mê vẽ tranh, khi một người đắm chìm vào bên trong cảm xúc, mất ăn mất ngủ đều có khả năng, càng không nói đến quên để ý tới chính mình.

“Doãn Hòa, ta lần này đi, có thứ tốt mang trở về, chính muốn cùng cậu chia xẻ.” Cổ Cứu lập tức hào hứng bừng bừng nhìn Ôn Đình Trạm.

Ôn Đình Trạm mỉm cười, đỡ Dạ Dao Quang cùng Cổ Cứu một đạo đi vào phòng trong, nói Cổ Cứu không cần vội, tắm rửa rửa mặt sau bọn họ lại đến nói chuyện. Cổ Cứu ngay cả có chút khẩn trương muốn cùng Ôn Đình Trạm chia sẻ thứ tốt, nhưng ngại Dạ Dao Quang ở đây, cũng không tốt để lôi thôi như thế, vì thế áp chế sự khẩn trương trong lòng, một mạch đi trước rửa mặt.

Tựa hồ muốn cố ý luyện cho Cổ Cứu tính nhẫn nại, chờ Cổ Cứu tắm rửa chỉnh đốn sau cầm đồ hào hứng bừng bừng chạy tới, Ôn Đình Trạm lại chậm rãi kiến nghị hắn dùng chút đồ ăn, tính cách của Cổ Cứu gặp phải sự chậm rãi của Ôn Đình Trạm, nhất định là bị Ôn Đình Trạm ảnh hưởng, vì thế hắn lại nén tâm tình dùng qua loa bữa, sau đó mới đưa vật gì đó cho Ôn Đình Trạm.

Là một đĩa nhỏ bằng chu sa: “Đây là một loại hoa ta vô tình phát hiện được trên núi Nhật Nguyệt, ta đem ngắt lấy nghiên cứu chế tạo thành thuốc màu, thuốc màu nầy rất độc đáo.”

Để hiểu rõ độc đáo chỗ nào, Cổ Cứu trực tiếp triển khai một bức tranh, trên bức tranh là một loại hoa màu đỏ Dạ Dao Quang không biết tên, màu sắc được xếp thành nhiều lớp lạ thường, tựa như một chùm hoa nở rộ ở trước mắt.

“Họa kỹ của Chi Nam lại tinh tiến.” Liền ngay cả Ôn Đình Trạm đều không khỏi cảm thán.

Cổ Cứu lắc đầu: “Không phải ta họa kỹ tinh tiến, màu sắc này theo ngòi bút của ta mà thành, đây là thuốc màu được tinh luyện từ hoa, có trình tự trời sinh.”

Cổ Cứu nói xong, đem đĩa nhỏ chứa thuốc nước đặt ra, nhất thời một tia linh khí nhàn nhạt từ bên trong tràn ra, ánh mắt Dạ Dao Quang một ngưng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.