*Một khắc tương đương 15 phút.
“Dao Dao, chúng ta trước tiên tìm cách ra ngoài.” Cầu người không bằng cầu mình, nếu đã như vậy, Ôn Đình Trạm cũng lười để ý tới Hoà Dã, hắn kéo Dạ Dao Quang nhanh chóng tìm bốn phía.
Dạ Dao Quang lạnh lùng quét mắt qua Hoà Dã, nàng cởi trói cho Khắc Tùng: “Chúng ta đi tìm cửa ra.”
“Hãn vương nếu biến mất từ Mạc Bắc rồi xuất hiện ở Tây Vực, ta nghĩ nơi này nhất định có một phương tức có thể liên thông hai nơi này.” Ôn Đình Trạm tìm kiếm khắp nơi xung quanh, hắn đứng trước một chai thuỷ tinh, dưới sự phản chiếu của ảnh sáng, vừa lúc đem thân ảnh Hoà Dã ôm Thiện Thiện công chúa hướng ngược lên. Ôn Đình Trạm rũ mi mắt nhìn như rơi vào trầm tư, chăm chú nhìn Hoà Dã, “Nếu vậy, Hãn vương mới có thể từ Mạc Bắc biến mất không tiếng động rồi rơi vào đây. Chẳng qua khoảng cách hai nơi rất xa, đả thông mật đạo thật sự không có khả năng.”
Một phần nguyên nhân do địa lý, khắp nơi mênh mông sa mạc, hơn nữa khoảng cách lớn như vậy, căn bản không có khả năng hoàn thành.
“Truyền Tống Trận!” Dạ Dao Quang cơ hồ nghĩ tới trận pháp này đầu tiên.
Ở bên trong địa cung nhất định có Truyền Tống Trận có thể đem người tiến vào rồi lại đưa ra.
Trong nháy mắt Dạ Dao Quang nhắc tới Truyền Tống Trận, Ôn Đình Trạm thông qua hình ảnh khi nhìn thấy đôi tay Hoà Dã đỡ lấy di thể Thiện Thiện công chúa hơi hơi rung, tuy rằng chỉ là biến hoá rất nhỏ nhưng cũng đủ để Ôn Đình Trạm phán đoán, hắn giương mắt nhìn Dạ Dao Quang, cho nàng một ánh mắt khẳng định.
Nếu là Truyền Tống Trận, như vậy cần phải có một nơi có đủ lực lượng để hội tụ. Dạ Dao Quang lấy ra la bàn, la bàn của nàng vẫn như cũ không nghe theo chỉ huy mà xoay tròn. Nhưng nàng không phải tìm phương vị, mà là nơi địa phương có lực lượng hội tụ, căn cứ tốc độ chuyển động của kim la bàn có thể đại khái phán đoán.
“Đi lên trên nhìn xem.” Dạ Dao Quang đi quanh chỗ này một vòng đều không phát hiện có gì khác thường, kéo Ôn Đình Trạm cùng đưa ánh mắt ra hiệu với Khắc Tùng, bọn họ nhanh chóng đi lên một tầng trên, nơi có đồ án tinh mỹ rực sáng dưới ánh sáng của bơ đèn.
Ba người đi lên, Hoà Dã cũng không ngăn trở, hắn vẫn như cũ không nhúc nhích, Ôn Đình Trạm cố ý đứng cuối dừng một chút, lưu ý biến hoá trên mặt hắn, vì thế chờ khi Khắc Tùng đi lên, Ôn Đình Trạm cũng không tiến lên bước nữa mà dừng ở tầng vừa dời đi. Quả nhiên Dạ Dao Quang cùng Khắc Tùng vừa mới bước lên, trong chốc lát mặt đất một trận chấn động.
“Dao Dao!” Mặt đất kia nhanh chóng khéo lại, Ôn Đình Trạm gào to một tiếng, quyết đoán lấy ra kiếm sáo, chặn ngay chỗ đang khép lại.
Cơ hồ ngay khi tiếng Ôn Đình Trạm vừa vang lên, Dạ Dao Quang theo bản năng nhảy lượn vòng qua, khó khăn lắm nhảy tới gần, giương mắt nhìn kiếm sáo của Ôn Đình Trạm gãy thành hai nửa. Dạ Dao Quang cùng thời gian dùng Thiên Lân chặn lại vết nứt dưới nền đất, hiện tại chỉ để lại khoảng cách bằng một cánh tay mà Khắc Tùng đứng phía trên.
Ôn Đình Trạm cầm lên hai nửa kiếm gãy đôi, đây là món quà Dạ Dao Quang tặng cho hắn, tim hắn hơi phiếm đau. Nhưng hiện tại không phải thời điểm so đo, hắn nói với Dạ Dao Quang: “Truyền Tống Trận nhất định là ở phía dưới, không phải ở mặt trên.”
Ôn Đình Trạm sở dĩ cố ý nói lớn cho Hoà Dã nghe, chính là lo sợ họ căn bản tìm không được Truyền Tống Trận, lúc đó bẫy trúng Hoà Dã mới có thể từ biến hoá rất nhỏ của hắn mà tìm ra nơi chân chính bố trí Truyền Tống Trận. Nếu bọn họ đều đi lên hết, đạo môn này khép lại, chỉ sợ bọn họ sẽ bị vây chết ở phía trên, đường trở về lại không thể dùng, xuống dưới cũng vô pháp.
Ánh mắt Ôn Đình Trạm từ cây kiếm gãy rời đi, Dạ Dao Quang nói với hắn: “Chàng lui ra sau đi.”
Chờ đến khi Ôn Đình Trạm lùi vài bước ra sau, Dạ Dao Quang mới bấm chú, một đạo khí Ngũ hành ngưng tụ trên Thiên Lân. Ý niệm nàng vừa động, Thiên Lân phóng lớn từng tấc một, cực kỳ gian nan làm căng sàn nhà ra, mà phía trên Khắc Tùng cũng tiến gần Ôn Đình Trạm và tầng hầm ngầm.
Dạ Dao Quang vận khí, lại một cỗ khí Ngũ hành độ vào trong Thiên Lân, cũng may bản thân Thiên Lân cũng trải qua tu luyện, Dạ Dao Quang cũng không thiếu thứ đem ra tẩm bổ cho nó, lúc này mới tiết kiệm cho Dạ Dao Quang không ít sức lực.
Nhìn sàn nhà bị kéo dãn ra gấp đôi, Dạ Dao Quang hướng phía trên hô: “Khắc Tùng đài cát, ngươi chuẩn bị nhảy xuống.”
Thiên Lân đem sàn nhà kéo căng ra, mắt thấy chừng đủ một người nhảy xuống, Khắc Tùng liền thả người nhảy hết sức, Ôn Đình Trạm đột nhiên cao giọng: “Khoan đã!”
Khắc Tùng đang khởi thế nhảy lên phanh gấp lại, thân mình còn lăn một vòng quay lại, liền nhìn thấy mặt đất binh một tiếng khép lại. Hắn nhanh chóng chạy tới, phát hiện mặt đất chưa khép hoàn toàn, chỉ còn lại một khe hở nhỏ.
Nguyên lai trong nháy mắt hắn chuẩn bị nhảy xuống, Dạ Dao Quang nhìn thấy bên cạnh sàn có tinh quang màu xanh băng, giống như rắn độc đang ngủ đông tuỳ thời hành động, nháy mắt bám lên người Thiên Lân. Thiên Lân bị cỗ lực lượng này bao bọc, nháy mắt co nhỏ lại, nếu không phải có Dạ Dao Quang khống chế, chỉ sợ đã rơi xuống dưới.
Dạ Dao Quang lập tức quay đầu, liền nhìn thấy Hoà Dã phiêu nhiên tới gần, trong mắt hắn có một tia tiếc nuối.
Hắn là đáng tiếc Ôn Đình Trạm phát hiện sớm, Khắc Tùng phản ứng thực mau, không nhảy xuống, nếu không Khắc Tùng chỉ sợ bị nền đất ép bẹp ở chỗ này!
Trong lòng một cỗ lửa giận vô danh bùng lên, đôi tay Dạ Dao Quang bấm niệm chú, ngón tay nàng hội tụ khí Ngũ hành, cách không điểm lên huyệt Thái Dương, trán nàng lập tức hiện ra ấn văn vừa mới rồi cùng Hoà Dã thề, ấn văn thu nhỏ lại vô số lần ngưng ở giữa mày nàng.
Hoà Dã tức khắc cả người run lên, đại não hắn một trận đau đớn, phảng phất có lưỡi sao sắc bén chặt đứt từng dây thần kinh trong đầu, thế nhưng, Hoà Dã ngoại trừ khuôn mặt không khống chế được thống khổ mà vặn vẹo, trong mắt hắn lại mang theo ý cười châm chọc.
Rất nhanh Dạ Dao Quang liền minh bạch ý cười này đến từ đâu, bởi vì toàn bộ địa cung đều bắt đầu lay động càng ngày càng kịch liệt, từng luồng khí vô hình bắt đầu chạy loạn, nhìn đám thi tốt dựng lên khí mang theo hơi thở dịch bệnh, Dạ Dao Quang nhanh chóng phẩy tay áo đánh tan.
Kỳ quái chính là, tay nàng vừa triệt, thế nhưng địa cung quay về sự an tĩnh vốn có.
“Địa cung có trận pháp, hắn chính là tâm trận!” Ôn Đình Trạm nói với Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang cũng đã lập tức nghĩ đến, giết Hoà Dã chính là huỷ hoại địa cung, bọn họ chỉ sợ cũng phải chôn thân chỗ này. Nàng thả người lên, ba tấm Định Thân phù đem Hoà Dã định trụ, Thái ất thần châm của nàng du tẩu một trận trên người Hoà Dã, liền đem phong kín khí trên người hắn.
Điều làm Dạ Dao Quang kinh ngạc chính là, mặc dù Hoà Dã bị quản chế bởi lời thề ước với nàng, nhưng hắn không phải không có sức phản kháng, vậy mà lại ngoan ngoãn đứng im cho nàng thi pháp.
“Tính mạng của ta chỉ còn một khắc….” Hoà Dã vân đạm phong khinh nói ra, thời điểm đám Dạ Dao Quang chạy hướng lên trên, hắn cũng đã chặt đứt sinh cơ của mình. Một ngàn năm cô tịch tồn tại, hắn đã chịu đủ rồi. Nếu hắn đã công dã tràng, vậy cũng nên kết thúc, “Ta cho các ngươi một khắc thời gian để ra khỏi đây.”
Kỳ thật hắn có rất nhiều biện pháp, ngay cả một khắc cũng không cho bọn họ, nhưng hắn muốn nhìn thấy bọn họ rơi vào cảnh như mình, ra sức tìm kiếm, cuối cùng chỉ có thể rơi vào tuyệt vọng thống khổ.
- ----
Rose: mấy hôm nay bận quá, mới up được tạm một chương cho đỡ nghiền...