“Chàng vui đến ngớ ngẩn sao?”
“Cược bao nhiêu?” Hà nhị gia hỏi, sắc mặt dữ tợn.
Biết là không phải, Hà nhị phu nhân nói ngơ ngác: “Một... một triệu lượng.”
Hà nhị gia há hốc miệng phun một ngụm máu tươi lên mặt vợ, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Vì vậy Định Bá phủ náo loạn một hồi. Lúc này Ôn Đình Trạm vừa mới trở lại Thuần Vương phủ. Tiêu Sĩ Duệ, Lục Vĩnh Điềm và cả Văn Du đều chờ cậu. Nhìn cậu vẫn dạo bước nhàn tản đi tới ung dung, bọn họ cùng nhau vây quanh.
“Doãn Hòa, cậu đi đâu vậy?” Vừa ra khỏi hoa lâu, Ôn Đình Trạm liền xua đuổi Lục Vĩnh Điềm, một thân một mình rời đi, Lục Vĩnh Điềm cực kỳ lo lắng.
“Thả mồi bắt cá, đương nhiên cần đi tìm cá.” Ôn Đình Trạm chậm rãi đi đến phòng khách, tìm một vị trí ngồi xuống.
“Vĩnh An Vương giấu kín người bào chế độc dược như vậy, ta tất nhiên muốn tự mình đi một chuyến.”
“Huynh tìm được rồi sao?” Tiêu Sĩ Duệ không thể tưởng tượng nổi nhìn Ôn Đình Trạm.
Hắn và cả mấy vị thúc thúc của hắn đều biết thủ hạ của Tam hoàng thúc chính là một vị cao thủ dùng độc xuất quỷ nhập thần, nhưng vẫn không biết kẻ đó được Tam hoàng thúc giấu ở nơi nào, thật không ngờ Ôn Đình Trạm dễ dàng tìm được như vậy. Hắn hết sức kinh hãi không biết hình dung như thế nào.
“Là Hà Định Viễn. Doãn Hòa khiến Hà Định Viễn bị thương, lúc này Hà Định Viễn sắp tới trận đấu lớn, trong lòng nôn nóng sẽ mất cảnh giác.” Văn Du giải thích.
Ôn Đình Trạm bưng một chén trà, nhấp nhẹ một ngụm.
“Doãn Hòa, tuy cậu nhờ vào đó tìm được tâm phúc của Vĩnh An Vương nhưng cũng bị bại lộ thực lực.” Lục Vĩnh Điềm cau mày, như vậy Hà Định Viễn sẽ có phòng bị.
“Ta chính là muốn bại lộ cho Hà Định Viễn thấy.” Ôn Đình Trạm lạnh nhạt nói.
“Doãn Hòa, tuy văn bản quy định rõ ràng thi võ không được sử dụng ám khí, nhưng bên trong bẩn thỉu sa ngã rất nhiều.” Bản thân Lục Vĩnh Điềm đã tham gia thi võ nên cảm xúc trong lòng rất nhiều. Ban đầu hắn đạt được chức Võ trạng nguyên thực sự không hề dễ dàng, suýt nữa mất tiêu cái mạng nhỏ.
Khóe môi Ôn Đình Trạm không giảm ý cười, cậu lấy ra một chiếc nhẫn từ trong lồng ngực đưa cho Tiêu Sĩ Duệ: “Ám khí này vô cùng lợi hại, ta nghĩ đệ lớn lên ở Đế đô lâu như vậy có thể rất dễ dàng đưa tới tay Hà Định Viễn mà không để lại dấu vết.”
Tiêu Sĩ Duệ bối rối nhận lấy, xem xét cẩn thận. Chiếc nhẫn này xem ra chỉ dày hơn chiếc nhẫn thông thường một chút nhưng lại giống như ba chiếc nhẫn liên tiếp mà thành. Tiêu Sĩ Duệ phát hiện ở giữa chiếc nhẫn kia tựa như có thứ hoạt động. Hắn đang chuẩn bị giơ tay xoáy vặn, lại bị Ôn Đình Trạm ngăn lại. Ôn Đình Trạm xoay chiếc nhẫn một chút, ánh mắt lại ra hiệu cho hắn có thể động vào.
Mấy người đều nín thở quan sát, thấy đầu ngón tay Tiêu Sĩ Duệ vừa chuyển động, mắt thường hầu như không nhìn thấy một luồng ánh sáng lạnh nhanh như chớp bắn ra thẳng tắp vào cột trụ hành lang phía trước. Lục Vĩnh Điềm nhanh chóng chạy ra ngoài, hắn nhìn qua trụ không có một chút vết tích nào. Hắn lập tức khiếp sợ không thôi, cũng hoài nghi vừa rồi mình đã nhìn lầm. Ngay cả Tiêu Sĩ Duệ đã tìm cẩn thận một lượt cũng không tìm được bất kỳ vết tích nào.
“Chiếc kim bên trong này cực nhỏ. Nếu vào ban ngày, mắt người thường rất khó trông thấy, lại nhập vào cơ thể không tạo vết thương, cũng sẽ không giết người ngay lập tức. Ta ngâm kim vào thuốc đặc biệt, chỉ khiến người ta biểu hiện trạng thái suy kiệt. Chỉ có điều dùng không quá năm ngày, người trúng ám khí sẽ kiệt sức mà chết!” Ôn Đình Trạm để chén xuống, đứng thẳng người đặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay của Tiêu Sĩ Duệ.
“Bên trong vẫn còn ba cây ngân châm, đệ khiến cho Hà Định Viễn biết được chỉ còn hai cây là được.”
Một cây đương nhiên Hà Định Viễn muốn dùng để làm thí nghiệm, mặt khác một cây tất nhiên là dùng để đối phó cậu. Đến lúc đó bên trong đã không còn kim, nếu bị người chất vấn, Hà Định Viễn cũng không sợ.
Mấy người đều lạnh cả sống lưng, Tiêu Sĩ Duệ ổn định tâm trạng: “Đưa đến tay Hà Định Viễn không khó, nhưng thi võ ăn gian không thua gì thi cử gian lận, nặng thì có thể mất đầu. Hà Định Viễn tuy có thủ đoạn độc ác nhưng hắn là người tự cao tự đại, đặc biệt rất sùng kính đối với võ nghệ. Ta sợ mặc dù hắn biết rõ chênh lệch so với Doãn Hòa rất xa cũng sẽ không dùng. Dù sao ngoại trừ Doãn Hòa cũng không ai là đối thủ của hắn, ba người đứng đầu cũng có thể tiếp tục làm quan. Theo sự hiểu biết của ta đối với hắn, rất có khả năng hắn sẽ không vì một chút danh tiếng Võ trạng nguyên mà bí quá hoá liều.”
“Không phải do hắn đạo đức tốt.” Ôn Đình Trạm lấy ra khế ước từ trong ngực đưa cho Tiêu Sĩ Duệ.
Mấy người Văn Du tiến lên trước, nhìn Tiêu Sĩ Duệ mở ra, mặt trên chính là khế ước một ăn mười của sòng bạc, mà số tiền của Ôn Đình Trạm là một triệu lượng, tự đặt cho mình thắng.
“Đây là sòng bạc của Hà gia!” Lúc làm Ngũ doanh tuần bổ ở kinh thành, Lục Vĩnh Điềm đã thăm dò tất cả mọi nơi.
Một triệu lượng ăn mười, đó chính là mười triệu lượng. Đừng nói Hà gia, cho dù là quốc khố của bệ hạ cũng chưa chắc xuất ra được mười triệu lượng. Trong thiên hạ này, chỉ sợ Trọng Nghiêu Phàm trong ba ngày kiếm ra một triệu lượng bạc trắng mới có thể dốc hết sức lực kiếm ra mười triệu lượng bạc. Nhưng như vậy cũng là nhổ tận gốc toàn bộ Trọng gia làm giá đánh đổi, đừng nói đến Hà gia!
“Một triệu lượng mà Hà gia cũng dám nhận!” Văn Du quả thực không biết phải hình dung thế nào cho rõ, cho dù người vừa ham của lại không có đầu óc, hay người nắm chắc phần thắng cũng không dám nhận! Chẳng lẽ không hoài nghi người có thể xuất nổi một triệu lượng dối trá sao?
“Là ta đã mời một nửa trong số mười tám thương gia giàu có ở Giang Nam đi diễn vở tuồng này.” Ôn Đình Trạm lạnh lùng nói. Bởi Trọng Nghiêu Phàm cử hành đại hôn, bạn làm ăn đều tới chúc mừng. Không cần biết có xung đột hay không, nét mặt đều phải phù hợp, bởi vì địa vị người được mời đến đều không phải hạng tầm thường.
Những người này chẳng dễ gì mới tới một chuyến, tất nhiên đã tính toán vì nhiều lợi ích của bản thân muốn nhân dịp thi Hội ngay sau đó lại là thi Đình, Thuần Vương cử hành đại hôn, phần lớn cũng nán lại ở nơi này. Ôn Đình Trạm có thể đã dùng không ít thủ đoạn mới khiến mấy người họ đi giúp cậu đánh cược một triệu lượng kinh trời này.
Người nhà Hà gia mở sòng bạc lúc này, không phải là gây chú ý với những thương gia đến từ bên ngoài tới đúng lúc để lừa đảo. Nếu bọn họ đã muốn lừa dối, vậy cậu sẽ chiều theo ý bọn họ.
“Thảo nào...” Văn Du không khỏi không nói là hắn đã quá lo lắng. Mọi chuyện trên thế gian này không có chuyện Ôn Đình Trạm không thể suy nghĩ chu toàn, người đặt tiền cược chỉ cần thực sự là hào phú của Giang Nam. Hà gia chiếm giữ Đế đô đã nhiều năm như vậy, lại dám mở sòng bài, về mặt quan hệ xã hội chắc chắn không cần lo lắng. Chỉ sợ những thương nhân này chân trước mới tiến vào sòng bạc, chân sau đã có người đi tra xét thân phận của bọn họ. Bọn họ còn chưa đặt tiền cược thì thân phận đã bị người của sòng bạc biết rõ.
“Doãn Hòa, từ lúc huynh tìm tới ta là đã bắt đầu bố trí...” Tiêu Sĩ Duệ lúc này mới phản ứng được:
“Không đúng, phải là sớm hơn nữa.”
Cậu nhất quyết không nói muốn tham gia thi võ, khăng khăng đến ngày cuối cùng của thời hạn mới muốn báo danh, lại lấy thân phận của cử nhân thi văn, chính là muốn mọi người xao nhãng. Ngay cả người của sòng bạc cũng không điều tra được năng lực thật sự của cậu, chính là để khiến Hà gia tự mình chui vào bẫy.
Ôn Đình Trạm thầm chấp nhận lời nói của Tiêu Sĩ Duệ, lại tiết lộ một tin tức quan trọng: “Trong chuyện này cũng có sự tham gia của Vĩnh An Vương phi, nên nhiều năm như vậy sòng bạc của Hà gia cũng không thể thiếu hiếu kính với Vĩnh An vương phủ.”
Ba người ngay tức khắc thấy hứng thú như sống lại, lập tức hiểu rõ dụng ý của Ôn Đình Trạm. Thì ra vì sổ kế toán này nên ra tay như vậy đối với Hà gia, chỉ cần có sổ kế toán này, có thể biến sòng bạc Hà gia thành sòng bạc của Vĩnh An Vương phủ! Hà gia giao ra được đương nhiên sẽ khoan dung cho bọn họ, không chịu giao ra vậy chỉ có thể xem họ có bao nhiêu phúc khí.