Quái Phi Thiên Hạ

Chương 440: Chương 440: Muốn ăn thế nào cũng được




Dưới ánh sáng mông lung của Dạ Minh châu, đôi mắt Ôn Đình Trạm có vẻ càng đen láy. Cậu ngắm nhìn Dạ Dao Quang thật sâu, đáy mắt tựa như vực sâu của biển cả muốn nổi sóng dữ, muốn dìm Dạ Dao Quang vào yêu thương nồng nàn.

Dạ Dao Quang mãi không nghe cậu trả lời, nghiêng đầu nhìn cậu. Cô cảm thấy lòng cô như bị một đôi mắt xoáy hút vào khiến tim mình chậm nhịp. Cô nhanh chóng nháy mắt mới tỉnh táo lại, sau đó vội vã né tránh tầm mắt của cậu, nằm cứng đờ trên giường.

Phản ứng như thế làm Ôn Đình hiểu ý cười, giọng nói đầy vui vẻ của cậu truyền đến: “Nếu Dao Dao muốn toàn phân vẹn mười, ta tất nhiên phải toàn lực ứng phó.”

“Chàng muốn làm gì?” Dạ Dao Quang lập tức tò mò.

Cô không giải quyết được cục diện này vì cô không làm Quách Viện sống lại được. Cô cũng không thể vì giao kèo của Quách Viện và Trần Trăn Nhi mà dung túng Quách Viện ẩn núp trong cơ thể của Trần Trăn Nhi. Hơn nữa đã một ngày Quách Viện không có Ngưng Hồn Hương nên không thể không hấp thu dương khí, đến lúc đó sẽ trở thành quỷ tu.

“Muốn làm cho một người sống tiếp, có rất nhiều cách.” Ôn Đình Trạm nói.

“Tất nhiên muội biết, nhưng cũng không thể để Trường An sống như cái xác không hồn được!” Vẻ mặt Dạ Dao Quang đau khổ.

“Cởi chuông phải do người buộc chuông, Quách Viện có thể khiến hắn cả chết cũng không sợ, chẳng lẽ không thể khiến hắn sống khỏe mạnh sao?” Ôn Đình Trạm hỏi lại.

Dạ Dao Quang nghĩ lại cũng hiểu được đạo lý này nhưng chỉ có người thật sự trong cuộc mới biết từng giây từng phút sống như vậy là từng nỗi dằn vặt.

“Dao Dao, nếu có một ngày nàng và ta cũng như vậy thì ta cũng hy vọng nàng có thể sống khỏe mạnh.” Ôn Đình Trạm đột nhiên mở miệng nói.

Dạ Dao Quang lại càng hoảng sợ: “Xùy xùy, chàng nói bậy gì thế? Chàng có cát thần bảo vệ, gặp dữ chắn chắn sẽ hóa lành, ai cũng không thể chia cắt đôi ta.”

Ôn Đình Trạm chỉ cười cười không nói, sau đó nằm ngửa người, từ từ nhắm mắt lại.

Dao Dao của cậu chỉ luôn nghĩ về hiện tại. Cô không hoài niệm về quá khứ, cũng không vọng tưởng về tương lai. Sợ rằng đến bây giờ cô cũng chưa hề nghĩ cảnh tượng sau khi họ chết sẽ như thế nào…

Cậu biết người tu luyện có tuổi thọ dài hơn người thường. Cậu hy vọng sau khi cậu chết, cô vẫn có thể sống mạnh khỏe, phải sống lâu hơn để cậu đầu thai lần nữa đến bên cô. Cậu hoàn toàn chắc chắn không ai có thể tách rời bọn họ, nhưng thời gian không thuộc về bất cứ người nào.

Trước đây, chuyện này vẫn canh cánh trong lòng cậu. Nhưng hôm nay gặp phải chuyện của Trường An và Quách Viện, cậu thật sự rất vui, cũng rất cảm kích trời xanh đã ưu ái, chí ít thực sự rất may mắn. Cậu cũng rất cảm kích trời xanh hậu đãi, chí ít bọn họ không khác đường từ khi vừa mới bắt đầu...

Gối một tay dưới đầu, trong lòng Ôn Đình Trạm suy nghĩ. Nếu thế gian này không có gì là không thể, dù cho cậu không thể trở thành người tu luyện, cậu nhất định cũng phải tìm được biện pháp trường sinh.

Nghĩ tới đây, bỗng nhiên cậu không khỏi cười. Không ít quân vương của các triều đại tìm, xin người luyện thuốc trường sinh nhưng cuối cùng không chỉ mất mạng, mà cũng mất luôn giang sơn. Lúc xem sách sử, cậu đã từng xem thường cách làm ngu ngốc của những người này. Thật không ngờ có một ngày cậu cũng sẽ như vậy, nhưng cậu tuyệt đối sẽ không lầm đường lạc lối.

Thế gian này còn một thứ gọi là “khác đường cùng đích“.

Dạ Dao Quang cũng đã sớm chìm vào mộng đẹp. Sáng sớm thức dậy sau khi tu luyện, rửa mặt xong xuôi, cô liền đến ngay học xá của Lục Vĩnh Điềm, đi thẳng đến phòng ngủ của Lục Vĩnh Điềm. Dư Trường An vẫn chưa tỉnh. Cô cố ý tới sớm một chút, trời còn mờ tối đã thức dậy, Quách Viện vẫn còn ở bên ngoài.

“Cô nghĩ xong chưa?” Dạ Dao Quang hỏi thẳng.

“Ta nghĩ một đêm, ta muốn hỏi một câu, sau này ta ở cùng huynh ấy, có thể hút mất dương khí của huynh ấy không?” Quách Viện ngẩng đầu nhìn Dạ Dao Quang.

“Không đâu, hồn vía của cô đang được tẩm bổ bằng Tụ Hồn Đỉnh và Ngưng Hồn Hương, chỉ cần cô đừng...” Ngưng một chút, Dạ Dao Quang nói:

“Thời gian ở học viện, ta có thể để hai người ở cùng với nhau, nhưng cô phải đồng ý với ta một việc.”

“Cô cứ nói.” Quách Viện gật đầu.

“Ta mặc kệ cô dùng biện pháp gì, đừng để hắn coi thường mạng sống của mình. Nếu có thể làm hắn sống lại, phải cố gắng huyết phục hắn.” Dạ Dao Quang cũng biết là hơi ép buộc nhưng không thể không nói.

“Cám ơn cô, Chước Hoa.” Quách Viện cười với Dạ Dao Quang:

“Cô không nói, ta cũng sẽ cố gắng.”

“Vì để tránh phiền phức, ta và Trạm ca sẽ nghĩ cách đưa Dư Trường An đến đây.” Dạ Dao Quang suy nghĩ một chút lại nói thêm một câu.

“Làm phiền cô.” Quách Viện cảm kích nói.

“Ai bảo con người của ta thích xen vào việc người khác làm gì? Là số khổ.” Dạ Dao Quang nhún vai rời đi.

Cô nắm đầu Càn Dương dậy, cùng nhau đi lấy cơm. Trên đường cô tống cổ Càn Dương trở về, kêu đám người Lục Vĩnh Điềm đến lấy, còn cô tự mình xách phần của bọn họ trở về học xá.

Ăn no xong, Dạ Dao Quang mới nói chuyện này cho Ôn Đình Trạm và đám người Tiêu Sĩ Duệ. Chuyện đột nhiên đổi học xá này, nói không chừng còn phải để Tiêu Sĩ Duệ dùng cường quyền áp chế.

“Sao phải cần như thế?” Ôn Đình Trạm nghe Dạ Dao Quang kiến nghị, chẳng biết nên khóc hay nên cười:

“Lẽ nào trong mắt Dao Dao ta vô dụng như vậy, ngay cả phân chia một học xá cũng phải dùng tới thân phận của Sĩ Duệ?”

“Muội nào có vòng vo nhiều như chàng, muội luôn đơn giản thô bạo như vậy.” Dạ Dao Quang giương cằm lên.

“Chuyện này giao cho hai người, làm tốt cho muội, vừa lúc hôm nay còn một ngày nghỉ, mau đi nhanh.”

“Được, ta phái người đi ngay.” Ôn Đình Trạm nói xong liền gọi Vương Nhất Lâm tới. Sau khi trở lại học viện, Ôn Đình Trạm hay dùng Vương Nhất Lâm, dặn dò với Vương Nhất Lâm vài câu rồi sai Vương Nhất Lâm đi tìm sơn trưởng.

“Chàng lại dám nói dối quang minh chính đại như vậy!” Dạ Dao Quang nghe được cậu sai Vương Nhất Lâm đi tìm Hòa sơn trưởng, nói thân thể Dư Trường An không khỏe, chỉ có Càn Dương mới có thể chữa trị để dễ làm việc, xin sơn trưởng phê chuẩn để Dư Trường An chuyển đến học xá của Càn Dương.

“Chàng không sợ Hòa sơn trưởng quan tâm học sinh, sẽ mời đại phu tới bắt mạch cho Dư Trường An sao?”

“Tiểu Khu, sơn trưởng tín nhiệm Doãn Hòa nhất, sao lại phái người tới được, chuyện này không phải nghi ngờ Doãn Hòa sao?” Tần Đôn nói.

Bây giờ Ôn Đình Trạm là một chiêu bài sống của học viện Bạch Lộc, sao Hòa sơn trưởng lại đập vỡ chiêu bài?

“Dù cho sơn trưởng phái người đến thật thì cũng không tìm ra kẽ hở.” Ngay sau đó Tiêu Sĩ Duệ bổ sung một câu:

“Trước đó không lâu, mọi người chỉ báo cho sơn trưởng là học viện có học viên bị nữ quỷ hút dương khí. Doãn Hòa nói chỉ có tiểu Dương mới có thể chữa trị. Tiểu Dương là ai chúng ta cũng biết, trong lòng sơn trưởng dĩ nhiên sẽ lập tức nghĩ ra chi tiết đó. Nếu có đại phu tới khám và chữa bệnh, sẽ xác nhận Dư Trường An tổn thương nguyên khí nặng nề. Lúc đó chỉ sợ sơn trưởng hận không thể sắp xếp Dư Trường An đến ngủ trong phòng tiểu Dương ngay lập tức.”

Dạ Dao Quang không ngờ một lời nói dối còn nhiều vòng vo như vậy, rõ ràng là dối trá nhưng cũng khiến người ta tìm không ra kẽ hở. Hình như ai cũng rất thông minh, còn cô ngốc nhất.

Trong lòng Dạ Dao Quang mất hứng, cầm đũa dùng sức cắm vào một chiếc bánh bao, nhìn chằm chằm Ôn Đình Trạm rồi hung hăng cắn một miếng: “Bánh bao này ăn không ngon, ngày mai ta muốn ăn bánh nhân mè!”

Nào ngờ Ôn Đình Trạm lại nói một câu ý nghĩa sâu xa: “Dao Dao muốn ăn thế nào cũng được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.