“Ta là Ôn Đình Trạm của học viện Bạch Lộc, rất vui khi gặp được Càn đồng sinh”. Lúc này Ôn Đình Trạm đi lên.
“Tiêu Trị Ngạn”. Tiêu Sĩ Duệ cũng chào hỏi.
“Vinh dự, thật vinh dự khi gặp mọi người, Càn Dương của học viện Cao Dương”. Càn Dương hỏi:
“Mọi người cũng muốn cùng nhau đợi Phật quang sao?”
Dạ Dao Quang thực sự đã bị tên ngớ ngẩn này làm cho ngu người rồi, gặp người chỉ không tị húy nói ra Phật quang, không khỏi nói lời xảo quyệt:
“Bọn ta có ba người mà cậu không sợ đấu không lại sao?”
“Đó là do học thuật của ta không thông nên không thể trách người khác được”. Càn Dương nghiêm túc nói.
Dạ Dao Quang giơ ngón tay cái lên khen hắn: “Ở đây cậu đúng là một người quân tử!”
Hoàn toàn không nghe được Dạ Dao Quang đang nói xấu hay khen mình nhưng chỉ coi là Dạ Dao Quang đang khen mình mà thôi nên mặt của Càn Dương liền đỏ ửng lên, khiến Tiêu Sĩ Duệ và Ôn Đình Trạm không biết nên khóc hay nên cười.
“Phật quang phải vào sáng sớm mới xuất hiện sao cậu lại chờ ở đây lúc này, hơn nữa buổi trưa ánh nắng mặt trời cũng rất độc nữa”. Dạ Dao Quang hỏi ngược lại.
“Cha ta nói nếu tâm yên tĩnh thì dù có là biển lửa hay địa ngục thì cũng là con đường thênh thang, còn nếu tâm không tĩnh thì dù cho có rực rỡ gấm hoa thì cũng chỉ là…”
“Dừng lại ngay, cha cậu là hòa thượng sao!” Dạ Dao Quang giơ tay lên nói.
Ánh mắt trong trẻo của Càn Dương bỗng nhiên sáng bừng lên: “Sao cậu biết cha ta đã xuất gia?”
“…”
“Xem như ta chưa nói gì, cậu cứ tiếp tục ở đây đợi đi”. Dạ Dao Quang vỗ trán nói.
“Không phải cậu nói muốn đợi cùng với ta sao?” Vẻ mặt Càn Dương bỗng nhiên lộ ra một chút đau thương giống như Dạ Dao Quang lừa gạt tâm hồn nhỏ bé của hắn vậy.
“Ngày mai lúc trời còn chưa sáng thì ta sẽ quay lại”. Dạ Dao Quang vừa dứt lời liền xoay người rời đi.
Chỉ nghe thấy tiếng lạc giọng của Càn Dương phía sau: “Ta còn muốn mời cậu bắt thủy quái với ta nữa mà!”
Dạ Dao Quang dừng bước rồi quay lại hỏi: “Thủy quái?”
“Đúng vậy, trong cái hồ phía trước có một con thủy quái, tối qua ta đã câu nó lên nhưng nó đánh không lại ta nên đã chạy rồi!” Vẻ mặt Càn Dương rất thất vọng.
“Coi như cậu không ngốc, ta và cậu cùng đợi Phật quang, ở đây đợi ta nhé”. Dạ Dao Quang cười híp mắt nhìn Càn Dương.
“Cho dù cậu không tiêu diệt thủy quái cùng ta, ta cũng không để tâm cậu cướp Phật quang với ta”. Càn Dương vội vàng xua tay nói:
“Cha ta nói một mặt luôn hướng tới điều có lợi cho mình nhưng mặt khác cũng muốn tránh xa những thứ có hại cho mình, đó chính là bản năng vốn có và là lẽ thường tình của con người”.
Dạ Dao Quang nhìn đôi mắt giàn giụa nước mắt của Càn Dương, đến da mặt dày như Dạ Dao Quang sau khi nghe xong những lời đó của hắn thì cũng cảm thấy nếu như cô không giúp hắn đánh thủy quái mà ngày mai lại đến cướp Phật quang của hắn thì đúng thật là vô liêm sỉ, chẳng khác gì một đứa trẻ đang thèm thuồng dòm ngó cây kẹo vậy.
Cô thở dài một hơi: “Cậu thắng rồi!”
“Hả?” Vẻ mặt Càn Dương nhìn Dạ Dao Quang có chút ngỡ ngàng.
“Đi thôi, bây giờ chúng ta sẽ đi đánh thủy quái, ta giúp cậu”. Dạ Dao Quang cắn răng nói.
“Đừng đừng, đợi đến tối chúng ta hãy đánh, nếu bây giờ nó xuất hiện thì sẽ dọa thôn dân ở đây mất!” Càn Dương kéo Dạ Dao Quang lại mà còn dùng sức kéo vì hắn sợ Dạ Dao Quang kích động đi đánh thủy quái ngay.
“Nếu cậu bảo để tối lại đến thì bây giờ chúng ta hãy về thôn dùng bữa tối đã, ăn xong chúng ta lại quay lại đây”. Ôn Đình Trạm hơi dùng lực hất tay Càn Dương ra rồi kéo Dạ Dao Quang về phía mình.
Tiêu Sĩ Duệ thấy vậy cười thầm một tiếng. Càn dương hoàn toàn không chú ý tới hành động này, chỉ lắc đầu như trống bỏi: “Không được! Bây giờ con thủy quái kia đã bị ta để ý rồi, nếu ta mà đi thì nó nhất định sẽ trốn càng sâu hơn cho nên ta không thể đi được”.
“Cậu không đói bụng sao?” Dạ Dao Quang nhìn xuống bụng hắn, theo như cách nói của tên ngốc này thì ít nhất hắn cũng phải ở đây đợi một ngày một đêm. Có lẽ vì đợi Phật quang mà đã trông coi ở đây lâu lắm rồi, tuy nói người tu luyện mấy ngày nhịn ăn cũng không sao nhưng cũng không thể không có cảm giác đói được.
Vừa nói đến đây, Càn Dương liền nuốt nước bọt.
Dạ Dao Quang nhìn hắn như vậy thì cũng biết được rằng tên ngốc này chắc chắn không biết mình đã nhịn ăn mấy ngày rồi: “Cậu ở đây bao lâu rồi?”
“Mới được mười ngày thôi, ta vẫn còn có thể ở đây thêm năm ngày nữa, theo suy luận của ta thì chắc chắn Phật quang cũng sẽ xuất hiện trong hai ngày này”. Càn Dương trả lời:
“Ta cũng đã ăn hoa quả dại ở đây rồi”.
“Vậy mà cha cậu cũng yên tâm để cậu tới đây sao, thật là người rộng lượng”. Dạ Dao Quang nhìn xung quanh một lượt, ngoài phạm vi khoảng năm bước chân không có hoa quả dại gì có thể ăn được nhưng nơi xa hơn một chút đều có cả, chứng tỏ tên này vì trông chừng thủy quái ở trong hồ mà không chịu rời khỏi những nơi xa hơn năm bước chân, vậy những ngày trước thì sao nhỉ?
Đây quả thực là ngốc đến mức khiến người ta hận không thể gõ đầu hắn một cái.
“Cha ta nói ta là người giỏi dẫn dụ yêu quỷ ra nhất, nếu để ta xuất hiện thì có thể khiến cho yêu quỷ tự động hiện hình, đây chính là làm một việc thiện lớn”. Vẻ mặt Càn Dương kiêu ngạo nói.
Dạ Dao Quang cảm thấy nếu tiếp tục nói chuyện với người có não không bình thường này thì cô sẽ phát điên lên mất: “Vậy cậu ở đây đợi đi, ta về thôn ăn cơm đã, trước khi trời tối ta sẽ quay lại”.
Nói xong, cô không đợi Càn Dương mở miệng đã kéo Ôn Đình Trạm và Tiêu Sĩ Duệ chạy rồi.
Dọc đường họ lại đào được không ít đồ nên lúc trở lại nhà của Chu Tiểu Dũng thì trên tay mỗi người đều cầm một bó nhỏ hoa cỏ hái từ vùng đất hương đấy về. Người nhà của Chu Tiểu Dũng cũng rất nhiệt tình mời bọn họ vào nhà. Mấy người bọn họ cũng không cần người trong nhà phải ở cùng họ nên lúc này đám người Chu Tiểu Dũng đều đang ở ngoài ruộng, trong nhà đều là nữ nên cũng không tiện ở gần. Người nhà Chu Tiểu Dũng bận nấu cơm còn Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm thì ở ngoài sân lấy hoa cỏ ra phân loại.
Ôn Đình Trạm tỉ mỉ phân ra mỗi một loại dùng theo nhiều cách khác nhau, ví dụ như dùng thuốc nước ngâm, dùng lửa hơ khô để phân biệt mùi của bọn chúng. Dạ Dao Quang lại dùng khí ngũ hành soi qua tay để xem, toàn bộ đều thử qua một lần nhưng vẫn không thể tìm được những thứ không giống nhau.
Đến khi chiều tà thì anh trai và cha của Chu Tiểu Dũng mới vác nông cụ trở về, lúc nói chuyện với Ôn Đình Trạm và Tiêu Sĩ Duệ vẫn có chút câu nệ. Mọi người sau đó cũng đi dùng bữa, bữa tối rất phong phú, nào là thịt gà, thịt vịt, cá lại còn có cả rau dưa nữa, cộng tất cả vào cũng phải có tới tám chín món. Ăn xong Dạ Dao Quang còn cố ý nhờ con dâu của Chu Tiểu Dũng lấy cho cô một bát lớn, đến khi chiều tối cô mới cùng với Ôn Đình Trạm quay lại vùng đất hương kia. Tuy chỉ mất khoảng hai khắc nhưng mặt trời lúc đó cũng đã lặn rồi, cũng không có một chút ánh sáng mặt trời nào cả.
“Này, ta mang cơm cho cậu này, mau ra ăn đi, ta giúp cậu trông coi”. Dạ Dao Quang gọi Càn Dương xuống, hơn nữa cô còn mang cho hắn đầy một bát cơm to nữa.
Càn Dương suýt chút nữa chảy cả nước miếng, không chút khách sáo nhận lấy: “Cảm ơn Thiên Khu”.
Việc này tự khắc thành quen, cô cũng mang cho hắn đầy ụ!
Hắn tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống ăn cơm, vừa ăn vừa khen: “Ngon lắm, rất ngon, lâu rồi chưa được ăn một bữa ngon như thế này, hì hì, ngon quá đi mất!”
Dạ Dao Quang đang định bảo hắn nếu thấy ăn ngon thì ăn nhiều một chút chứ đừng nói nhiều nữa, nhưng vừa quay sang nhìn đã thấy toàn thân Càn Dương quanh quẩn ánh sáng của một ngọn lửa hồng nhạt. Người bình thường chắc chắn sẽ không nhìn thấy được ngọn lửa này, Dạ Dao Quang lập tức kinh ngạc:
“Trời ơi, thân thể cậu thuần dương à!”
Thân thể thuần dương, bát tự bốn trụ toàn bộ thuần dương, người như vậy trăm năm khó gặp.