Quái Phi Thiên Hạ

Chương 588: Chương 588: Nhiếp Hồn Thuật




“À.” Lục Vĩnh Điềm vội tỏ ra đã hiểu, sau đó lại hỏi:

“Vậy là vì sao?”

“Bởi vì hai người đều không nói dối.” Ôn Đình Trạm cười thần bí.

“Không nói dối!” Ngay cả Văn Du cũng thấy choáng đầu:

“Doãn Hòa cậu nói xem, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ta nghe đến hồ đồ rồi.”

Hai người bọn họ nếu không nói dối, như vậy tam cô nương thật sự đã nằm mơ thấy cha không ngừng báo mộng muốn mình giải oan, mà Bình nhị phu nhân cũng thật sự là hung thủ, nhưng Ôn Đình Trạm rõ ràng đã nói Bình nhị phu nhân không phải.

“Bọn họ không nói gì, Bình tam cô nương thật sự đã nằm mơ, mà Bình nhị phu nhân cũng thực sự cho là mình đã giết người.” Ôn Đình Trạm nói rõ hơn.

“Doãn Hòa, ý của cậu là hung thủ khiến tam cô nương thật sự đã nằm mơ, khiến Bình nhị phu nhân nhận tội giết người?” Trọng Nghiêu Phàm lập tức hiểu ý Ôn Đình Trạm:

“Ta có quen một số người trong tam giáo, từng nghe nói đến thế gian này có cách dùng thuốc khống chế suy nghĩ của con người.”

“Thuật thôi miên!” Dạ Dao Quang lập tức nói.

“Thuật thôi miên?” Trọng Nghiêu Phàm sửng sốt, lắc đầu:

“Không phải thuật thôi miên, là nhiếp hồn thuật.”

“Nhiếp hồn thuật chính là thuật thôi miên, chỉ khác cách gọi mà thôi.” Dạ Dao Quang lạnh nhạt nói:

“Cách này có thể tẩy não, hơn nữa còn khiến trạng thái cảm xúc của con người không ổn định, vì trong não của một người sẽ có tư tưởng riêng của bản thân người đó cùng với tư tưởng được người làm pháp thuật nhồi vào. Hai loại tư tưởng đôi khi sẽ sinh ra va chạm, sẽ tạo thành sự kích động cảm xúc của một người, hành vi cực đoan.”

Hình dung như vậy thật ra rất giống với Bình nhị phu nhân trên quan đường vừa rồi.

“Pháp thuật này thật lợi hại, đến tiểu Khu cũng không nhìn ra được.” Lục Vĩnh Điềm sợ hãi nói.

“Nhất thời ta không nghĩ tới điểm này.” Dạ Dao Quang giải thích:

“Bị che mắt rồi, vì đạo này cũng không phải tà thuật, không để lại chút vết tích nào của người tu luyện và người kỳ môn, thích hợp với thầy thuốc...”

Nói đến đây, Dạ Dao Quang dừng lại, cô nhớ lại lúc Bình nhị phu nhân và đại phu nhân giằng co nhau và vết thương của nhị phu nhân. Lúc đó cô suy đoán, rất có thể đại phu nhân là một người hiểu được các huyệt vị trên cơ thể người, người này đa số là thầy thuốc, hơn nữa nha hoàn chỉ điểm Bình nhị phu nhân nói nhị phu nhân đã bỏ thuốc mê cho Bình nhị gia, nha hoàn của Bình nhị phu nhân cũng chứng thực nhị phu nhân đã mua một gói thuốc mê từ tay một lang trung lang thang, vì không thể kiểm tra lang trung này nên có gói thuốc mê kia hay không còn chưa xác định.

Chí ít hiện tại Dạ Dao Quang đã biết rõ sở dĩ Bình đại phu nhân phải diễn một màn giằng co với nhị phu nhân là muốn tạo ra một chứng cứ không có mặt ở hiện trường, vì lúc xảy ra chuyện, bà ấy bị thương đã dưỡng thương trên giường. Thứ hai là để Bình nhị phu nhân không thể nào túc trực bên linh cữu. Là một góa phụ, Bình nhị phu nhân nhất định sẽ túc trực bên linh cữu Bình nhị gia, nhưng bà bị Bình đại phu nhân làm bị thương không thể đứng dậy. Nếu Bình nhị phu nhân túc trực bên linh cữu thì tất cả kế hoạch đều vỡ hết. Thiêu chết cả Bình nhị phu nhân thì cũng sẽ không có người chịu tội thay, tạo ra chuyện Bình nhị phu nhân tự tử sẽ không có cách nào ngăn chuyện này không được điều tra tiếp.

Về phần tại sao phải ngay trước mặt Trọng Nghiêu Phàm, là vì sợ Trọng Nghiêu Phàm không tận mắt chứng kiến, vì quan hệ với Bình nhị gia thì chắc chắn không tin Bình nhị phu nhân là hung thủ. Dù sao thì cô và Trọng Nghiêu Phàm cũng tận mắt thấy cảnh gây gổ kia, dáng đi của Bình nhị phu nhân quái lạ cũng khiến Ôn Đình Trạm chú ý tới. Nếu để Trọng Nghiêu Phàm tin, Bình nhị phu nhân ban ngày còn có sức lực xông ra với nhiều nha dịch như vậy tuyệt đối không thể không còn sức túc trực bên linh cữu, nhị phu nhân đang nói dối đã làm tăng thêm chứng cứ cho việc nhị phu nhân thiêu hủy linh đường. Có quan niệm ấn tượng đầu tiên tốt về sau sẽ không thay đổi, Trọng Nghiêu Phàm mới không điều tra sâu chuyện này.

“Tâm tư thật kín đáo.” Dạ Dao Quang hiểu ra tất cả, không khỏi than thở.

“Hầu gia, ta muốn làm hai chuyện.” Trở lại cửa chính Trọng gia, Ôn Đình Trạm đột nhiên trịnh trọng nói với Trọng Nghiêu Phàm:

“Một, ta muốn hai bản ghi chép vụ án sau chuyện của Bình đại gia, bao gồm một bản sau khi mở quan tài khám nghiệm tử thi. Hai, ta muốn biết tất cả các khoản kinh doanh của Bình gia từ năm năm trước.”

“Được, ta sẽ nhanh chóng sai người lấy cho cậu.” Trọng Nghiêu Phàm không hỏi vì sao, lập tức đi chuẩn bị ngay.

“Doãn Hòa, cậu muốn những thứ đó làm gì?” Văn Du buồn bực:

“Cậu đang nghi ngờ cái chết của Bình đại gia lần này cũng là một âm mưu? Ta nhớ Bình đại gia cũng không bị trúng độc, không có vết thương ngoài. Nhưng hình như cơ thể Bình đại gia đã không tốt từ lâu rồi...”

“Chỉ muốn chứng thực một chút thôi.” Ôn Đình Trạm đưa bọn họ chậm rãi đi vào viện, ngồi xuống đình đá. Hạ nhân Trọng gia dâng trà nước và bánh ngọt đã được Ôn Đình Trạm cho lui: “Lẽ nào mọi người không phát hiện, người ẩn sau chuyện này dường như có bản lĩnh nắm Bình gia trong tay?”

Văn Du chấn động, từ Bình nhị gia ở nhà không chút động tĩnh bị giết chết rồi đến chuyện nhanh chóng thiêu hủy thi thể, nha hoàn nhà mẹ đẻ của Bình nhị phu nhân làm chứng, còn thôi miên Bình tam cô nương và nhị phu nhân, tuyệt đối không phải điều người ngoài có thể làm được.

“Đó không phải là do có Bình đại phu nhân làm nội ứng sao?” Lục Vĩnh Điềm khó hiểu.

“Không phải, dù có Bình đại phu nhân làm nội ứng cũng không làm được sạch sẽ gọn gàng như vậy.” Văn Du lắc đầu phủ định, hắn trầm tư nói:

“Nếu Bình đại phu nhân có tay chân như vậy thì trước đây bà ta đã có thể chống đỡ cả Bình gia, quyền thừa kế cũng sẽ không rơi vào người Bình nhị gia, trừ phi Bình nhị gia có lòng tranh đoạt.”

“Vậy hung thủ là người Bình gia?” Dạ Dao Quang nghi hoặc, nhân khẩu Bình gia quá đơn giản, đơn giản đến mức Dạ Dao Quang hoàn toàn không nghĩ ra được là ai. Nếu là người Bình gia, bây giờ người có thể làm chủ mọi việc chỉ có vị Bình thái gia kia, các chi khác căn bản không thể nhúng tay vào chuyện của chi chính, trừ phi hung thủ giết hết con trai của Bình đại phu nhân và Bình nhị phu nhân. Đại phu nhân không phải kẻ ngốc, tuyệt đối sẽ không đẩy con trai mình vào nơi nguy hiểm, vì vậy bà ta không thể nào liên thủ với người chi thứ được.

Lão thái gia cũng không có khả năng, ông là thúc tổ phụ ruột của Bình nhị gia, lại không có con, ông rõ hơn so với bất kỳ ai, nếu không có hai người đàn ông của Bình gia kia, Bình gia tất sẽ ngã xuống.

“Nếu ngay cả lão thái gia cũng hiểu thì sao đại phu nhân lại không rõ?” Ôn Đình Trạm lại nhắc nhở cho mọi người một manh mối:

“Đại phu nhân còn có con trai, người bà ta giúp đỡ nhất định phải là người không thể để Bình gia ngã xuống, bằng không bà ta lấy sức mạnh từ đâu ra mà không sợ hãi?”

“Nào có người như vậy, trừ phi là Bình đại gia chết rồi sống lại, bằng không chính bà ta không có bản lĩnh, còn ai đáng để bà ta tin hơn Bình nhị gia?” Lục Vĩnh Điềm cũng liếc mắt một cái.

Người nói vô ý, người nghe có lòng. Dạ Dao Quang và Văn Du lập tức cứng người lại, đưa mắt nhìn Ôn Đình Trạm, chỉ thấy Ôn Đình Trạm bưng chén trà nhẹ nhàng xoay, mỉm cười không nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.