Ám sát không thành, Tiêu Sĩ Duệ bị thương nhẹ, hoàng đế vẫn rất tức giận. Hơn nữa Quách Kiến Đình liên kết với Bố chánh sứ Hồ Quảng tra ra không ít hình vi phạm tội của Đậu Hình. Cha con Đậu Hình và Đậu Anh Độ bị xử trảm. Trái lại, vì cuối cùng Đậu Anh Hòa đẩy những chuyện dối trên lừa dưới lúc trước lên đầu của Đậu Hình mà được miễn tội chết, chỉ bãi chức mà thôi. Nể tình hắn tỉnh ngộ đúng lúc, có hắn âm thầm truyền tin trời xui đất khiến giúp hoàng trưởng tôn giải nguy thành an đúng lúc nên chỉ xử gia sản xung công.
Đậu gia sừng sững trên đỉnh vùng Hồ Quảng ầm ầm sụp đổ. Bệ hạ xử lý rất công bằng xác đáng. Người Đậu gia dù có làm quan trong triều hay không cũng không truy cứu. Chẳng qua ba đời nhà Đậu Hình không thể làm quan.
Lúc tin tức truyền tới, Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm và đám người Tiêu Sĩ Duệ đã đến được vùng giáp ranh Thanh Hải, đã có thể thấy được dáng vẻ của hơn năm ngàn dặm núi Côn Lôn. Hè mỗi năm là thời gian nóng bức nhất nhưng không thể ngờ ở đây lại mát lạnh phải mặc tới hai lớp áo.
“Uống thuốc mau đi.” Dạ Dao Quang đưa chén thuốc nấu sẵn cho Tần Đôn.
Hôm trước, Tần Đôn thấy hình dáng núi Côn Lôn từ xa. Đêm ấy, bọn họ ở khách trạm. Trong phòng, Tần Đôn thấy cảnh sắc tươi đẹp, không nhịn được liền mở cửa sổ ra vẽ tranh, vẽ xong mới thấy cả người không khỏe. Hôm qua trên đường đi thì bắt đầu phát sốt nhưng trước sau thôn không có khách trạm cho họ. Cũng may có Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm ở đây, Dạ Dao Quang dùng khí ngũ hành giảm nhiệt cho hắn, Ôn Đình Trạm vào núi hái thuốc chữa bệnh cho Tần Đôn. Bây giờ đã đỡ hơn một tí nhưng không thể ngừng thuốc.
“Đa tạ tiểu Khu.” Thuốc vô cùng đắng. Tần Đôn bưng lấy, bịt mũi lại một hớp uống sạch.
“Cũng may chúng ta đi theo tiểu Khu và Doãn Hòa.” Văn Du không khỏi cảm thán giống như Dạ Dao Quang tự nói vậy, hai người bọn họ là những thứ cần thiết khi du ngoạn.
“Bây giờ đã biết đi cùng chúng ta rất hạnh phúc rồi sao!” Dạ Dao Quang nhận chén từ tay Tần Đôn, lấy một miếng đường cao (*) từ chỗ Càn Dương đưa cho Tần Đôn:
“Ngọt miệng.”
“Biết lâu rồi, không phải ta vì đi theo mọi người mà ngay cả lệnh của hoàng gia gia cũng chống lại sao.” Tiêu Sĩ Duệ vừa nướng thỏ với Ôn Đình Trạm vừa cười nói.
“Đệ không sợ lúc về sẽ bị hoàng gia gia của đệ “chiếu cố” sao?” Dạ Dao Quang liếc nhìn hắn.
Chuyện của Quách Kiến Đình kết thúc mỹ mãn. Tiêu Sĩ Duệ bị thương, hoàng đế dĩ nhiên vội vàng truyền tin gọi hắn quay về. Hoàng đế vốn không cho phép bọn họ đi du ngoạn như lúc này. Tiêu Sĩ Duệ bằng mặt không bằng lòng đòi đi theo, may mà hoàng đế tương đối anh minh, không nhận định là do bọn họ đầu độc, nếu không bọn họ cũng bị vạ lây.
“Yên nào, Dao tỷ tỷ.” Tiêu Sĩ Duệ cũng bất giác dính không ít lời chót lưỡi đầu môi của Dạ Dao Quang.
“Hoàng gia gia gọi ta hồi cung chẳng qua cũng chỉ làm dáng một chút. Người hy vọng ta thăm thú bên ngoài nhiều, quan sát nhiều hơn ai hết.”
“Cuối cùng cũng thông suốt.” Ôn Đình Trạm gật đầu.
“Vì sao?” Đến bây giờ Dạ Dao Quang quả thực cũng không biết vì sao bệ hạ chịu để bảo bối của người chạy nhảy khắp nơi. Du ngoạn lần này cô vốn không định mang theo Tiêu Sĩ Duệ vì cô đoán hắn không thể đi theo họ.
Văn Du, Tiêu Sĩ Duệ và Ôn Đình Trạm nhìn nhau cười. Văn Du nói: “Vì bệ hạ là minh quân.”
Dạ Dao Quang ngồi cạnh đống lửa trước mặt ba người, thấy ba người có cùng một vẻ mặt “bọn này đều hiểu”, thấy Tần Đôn, Lục Vĩnh Điềm và... quên đi, kẻ ham ăn này không nhắc cũng được. Nhất thời cô cảm thấy dường như cô bị lạc trôi vì sự thay đổi của Lục Vĩnh Điềm, trong lòng vô cùng khó chịu. Cô nghiêm túc suy nghĩ nhưng nghĩ thế nào cũng không thông, không khỏi phồng má, không nói với họ lời nào.
Ôn Đình Trạm thấy vậy nhẹ giọng giải thích: “Bệ hạ cũng hành động bất đắc dĩ thôi.”
Vừa nói lời này ra, sắc mặt Tiêu Sĩ Duệ trở nên có chút thương cảm. Dạ Dao Quang nghĩ lầm đến đề tài mẫn cảm gì đó nên khoát tay áo: “Được rồi, được rồi. Ta không thích nghe những chuyện lôi thôi này của mọi người.”
Tiêu Sĩ Duệ coi như cũng biết con người của Dạ Dao Quang, thoáng cái hiểu được ý đồ của Dạ Dao Quang, trong lòng không khỏi ấm áp, liền thay Ôn Đình Trạm nói:
“Hoàng gia gia là một người rất thông tuệ, hoàng tằng tổ là một người trường thọ. Hoàng gia gia tiếp nhận giang sơn cũng đã có nhiều lỗ hổng. Nếu không có hoàng gia gia ở đây, chỉ sợ giang sơn Tiêu gia ta đã mất rồi. Hoàng gia gia đăng cơ quá muộn, hai mươi năm trị vì này đều lấp lại lỗ hổng mà hoàng tằng tổ đào ra nhưng cũng chỉ duy trì biểu tượng thái bình thịnh thế mà thôi, xà ngang bên trong đã bị mọt ăn vô số. Tuổi tác hoàng gia gia đã cao, những năm gần đây càng cho thấy lực bất tòng tâm. Mấy vị hoàng thúc của ta không phải là người không có tài, mà mỗi người bọn họ đều có tài cao nhưng tâm tư bọn họ quá nặng, kéo bè kết phái lôi cơ ngơi đầy nguy cơ xuống. Ở Đế đô, hoàng gia gia còn phải phân tâm che chở cho ta. Với ta mà nói, ở Đế đô và ở bên ngoài đều nguy hiểm như nhau. Thay vì bảo vệ ta ở cạnh nhưng khó lòng phòng bị thì để ta ra ngoài xông pha một lần. Thứ nhất có thể mài giũa ta, thứ hai ta đến tuổi cưới xin rồi, cũng đề phòng có người động tay vào hôn sự của ta.”
Dạ Dao Quang ngẫm lại cũng có chuyện như vậy. Bỗng nhiên cô lại nghĩ tới một việc, không khỏi nhìn bốn phía: “Trong số ám vệ của đệ sẽ không có người của hoàng thượng chứ?”
Chuyện này không hợp với lẽ thường. Nếu mà có người của hoàng thượng, bọn họ làm chuyện không đúng sau lưng những người này đều bị hoàng thượng biết hết.
“Tất nhiên là có nhưng ta cũng biết là cái nào nên để cho họ biết, cái nào không. Từ nhỏ ta đã được gọt giũa, bây giờ đã đạt đến trình độ thượng thừa.”
“Coi như ta hỏi đệ vấn đề ngu ngốc.” Dạ Dao Quang trợn mắt.
Tiểu tử này vậy mà lại giả heo ăn cọp. Hoàng đế chắc chắn đã cho người nằm vùng bên cạnh hắn từ rất nhỏ. Hắn lại có thể như con cừu non ngây thơ trước mặt hoàng đế, tất nhiên sẽ có thủ pháp của riêng mình.
“Chín rồi.” Ôn Đình Trạm đưa cá nướng trong tay cho Dạ Dao Quang:
“Nếm thử tay nghề của ta đi.”
Miệng Dạ Dao Quang khẽ cong, nhận lấy ngửi ngửi rồi gật đầu, xé một miếng nếm thử: “Không tệ, có thể hành nghề được rồi!”
Từ lúc đi đến Thanh Hải, thời gian họ ngủ ngoài trời trong núi sâu ngày càng nhiều. Ôn Đình Trạm không đành lòng để Dạ Dao Quang lần nào cũng phải động thủ nên bảo mọi người bắt đầu học. Sau này bọn họ cũng phải xa nhau, đến lúc đó không có vợ chồng hai người, chẳng lẽ phải nhịn đói mấy ngày? Mọi người nghĩ một chút thấy cũng phải. Sau này luôn có lúc cần dùng đến. Nhất là Lục Vĩnh Điềm, hắn phải mang binh đánh giặc, hắn thấy rất cần phải học kỹ năng dân dã nên rất cố gắng học theo Ôn Đình Trạm. Kể cả lần này hái thuốc cho Tần Đôn, hắn cũng học một ít dược liệu cơ bản. Dạ Dao Quang thấy hắn nỗ lực như vậy, cũng dạy hắn cách nhìn sắc trời, phán đoán khí trời thế nào.
Tuy không thể nâng cao chỉ số IQ nhưng với lòng nỗ lực, kỹ năng của Lục Vĩnh Điềm cũng tăng lên.
“Ta vẫn không rõ vì sao Trung thư lệnh đại nhân hoàn toàn tin lời Quách đại nhân nói.” Cơm nước xong, Tần Đôn dùng gậy gỗ moi đống lửa, hỏi hết khổ não của mấy ngày nay.
***
(*) Đường cao: Một món ăn nhẹ truyền thống của Trung Quốc, được làm từ bột mì, đường trắng và đường nâu, có vị ngọt, ngon và giòn.