Ngày hôm sau, Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm vẫn đi học bình thường, đến buổi chiều cô vẫn lười biếng không đi học. Cô nói với Ôn Đình Trạm là mình đi trước đến Dạ phủ, khoảng cách từ Chu phủ đến Dạ phủ cũng không xa. Hơn nữa Dạ phủ có một căn nhà bốn tầng dùng để ngắm cảnh và nơi này cũng có thể nhìn thấy toàn bộ đường nét của Chu phủ.
Dạ Dao Quang trở lại trong phủ, lúc này cô ngồi ở trong căn nhà ngắm cảnh. Chu phủ nằm ở hướng tây nam của Dạ phủ, bởi vì có mấy căn nhà rất lớn được xây ở giữa nên với khoảng cách này có chút xa. Cho dù đôi mắt của Dạ Dao Quang nhìn rất tốt nhưng cô vẫn không thể nhìn thấy rõ được bày biện và trang trí của căn nhà.
Nhưng Dạ Dao Quang tự có biện pháp của cô, cô ngồi xếp bằng lấy ra Tử Linh châu, đôi tay vận khí rồi giao nhau vẽ ra một đường. Khí ngũ hành lơ lửng ở giữa không trung làm cho Tử Linh châu chuyển động, rất nhanh toàn bộ cảnh vật ở Chu phủ liền hiện lên bên trong Tử Linh châu. Dạ Dao Quang nhìn lướt qua một chút, chỉ tiếc Tử Linh châu dù có lợi hại hơn nữa thì nó vẫn có giới hạn, đó chính là nó chỉ hiện ra những vật không bị che chắn, còn toàn bộ bên trong căn nhà đều nhìn không thấy.
Dù là như thế, Dạ Dao Quang cũng đã vô cùng hài lòng, mỗi một chỗ đều không thấy có bất cứ chênh lệch nào so với bản vẽ của Ôn Đình Trạm. Lúc cô đang định thu lại Tử Linh châu, đột nhiên có một bóng người xuất hiện bên trong Tử Linh châu. Người này khoảng chừng hai mươi hai đến hai mươi ba tuổi, hắn mặc y phục rất đẹp và quý giá cùng với áo ngoài màu đen, đai ngọc thắt eo, kim quan áp đỉnh, y phục màu đen có tản ra kim quang. Ngũ quan của hắn trông rất cương nghị, góc cạnh rõ ràng, môi mỏng nhấp nhẹ hiện lên sự lạnh lùng. Có ba bốn tùy tùng đi theo phía sau hắn ta, đôi mắt của bọn họ đều rất có thần.
Sang năm là đại thọ lần thứ năm mươi của kim thượng, thái tử lúc trước - phụ thân của Tiêu Sĩ Duệ cũng mới ba mươi ba tuổi, nhị hoàng tử chết sớm cùng với tam hoàng tử Vĩnh Yên Vương đều ba mươi hai tuổi, tuyệt đối không thể có dáng vẻ như thế này. Đích trưởng tử của Vĩnh Yên Vương chỉ mới mười ba tuổi, người này không phải là Vĩnh Yên Vương, cũng không phải là trưởng tử của Vĩnh Yên Vương. Nhưng cô nhìn phong thái của người này chắc chắn không phải là người bình thường, Dạ Dao Quang thu lại Tử Linh châu, cô im lặng suy nghĩ một lát.
Chỉ có thể đi tìm Tiêu Sĩ Duệ để hỏi chuyện này, Dạ Dao Quang vội vã đi đến thư phòng. Cô vẽ lại vị nam tử mà cô vừa nhìn thấy lúc nãy, sau đó cô cầm theo bức tranh đi đến lầu Nguyên Vị mua thức ăn để chuẩn bị mang đến bữa ăn ngon cho đám người Ôn Đình Trạm.
Trong lúc Dạ Dao Quang đang chờ đợi ở lầu Nguyên Vị, cô nhìn thấy một cô gái khoảng chừng mười ba đến mười bốn tuổi, ngũ quan bình thường nhưng ăn mặc lại vô cùng quen thuộc. Đại gia tộc đều thích cho hạ nhân mặc y phục thống nhất với nhau nên tất cả y phục của hạ nhân đều phát xuống giống nhau, sau đó để cho các nha hoàn có bản lĩnh tự mình thêu hoa hoặc chỉnh sửa lại một chút nên Dạ Dao Quang chỉ cần liếc qua đã nhận ra đây chính là nha hoàn ở Chu phủ.
Bước chân của nha hoàn này uyển chuyển nhẹ nhàng không giống với những nữ nhân bình thường. Đây là một người có võ công, thính lực của cô rất tốt nên có thể nghe rất rõ ràng nàng ta muốn gọi thức ăn, lúc này nàng ta đi vào phòng bếp của lầu Nguyên Vị.
“Dạ cô nương sao lại đến đây?” Quản sự phòng bếp nhận ra Dạ Dao Quang là khách quen cũ là vì chuyện thịt lừa hôm đó. Lúc đầu nhà bếp không muốn chia hết một phần thịt cho Dạ Dao Quang, họ có ý định bán vào ngày mai nhưng Dạ Dao Quang lại cung cấp cho họ một phương pháp mới để làm thịt lừa, lúc đó cô mới có được thịt lừa nên mọi người cũng rất quen thuộc với Dạ Dao Quang.
“Dạ cô nương, thợ săn vừa mới đưa đến thịt hươu bào, hươu bào vừa mới chết, cơ thể vẫn còn nóng, cô nương có muốn gọi thêm một món ăn không?”
“Được, vậy thêm một đĩa thịt hươu bào xào.” Dạ Dao Quang gật đầu, bọn họ đi Long Hổ sơn cũng không săn được hươu bào, cũng đã lâu rồi cô chưa ăn lại nên cô có chút nhớ đến hương vị này, sau đó cô vẫn không quên căn dặn:
“Nhớ thêm cho ta món ốc đồng xào tương.”
“Được, Dạ cô nương yên tâm.” Quản sự phòng bếp liền vội vàng gật đầu.
Tương này là do Dạ Dao Quang phát hiện ra ở Phong thành rồi mang về, sau đó cô giới thiệu cho lầu Nguyên Vị. Quả thực lầu Nguyên Vị làm rất tốt, hơn nữa mấy người Dạ Dao Quang cũng rất thích ăn, cô không mở tửu lầu nên cô hy vọng có thể ăn những món mình thích ở nơi mình thường hay ăn mà cô không cần phải xuống bếp.
Có người gọi quản sự nhà bếp nên hắn liền nói: “Dạ cô nương cứ từ từ xem, cô nương muốn ăn gì thì chỉ cần dặn dò nhà bếp là được, thứ lỗi vì tiểu nhân không tiếp được.”
“Ừm, ông nhanh đi đi.” Dạ Dao Quang gật đầu, sau đó cô vô cùng tự nhiên đi tới nhà bếp.
Tất nhiên cô không phải đi hạ độc, cô chỉ để một vị hương không có độc và mùi hương vào bên trong nguyên liệu thức ăn đang chuẩn bị nấu cho Chu phủ mà lúc trước Ôn Đình Trạm đã cho cô. Hương liệu này là loại không sắc không vị, chỉ khi nào dính vào nó thì sẽ rất khó thoát khỏi sự theo dõi của Tiểu Quai Quai mà Ôn Đình Trạm đã cố ý huấn luyện. Trước đây Dạ Dao Quang có hỏi Ôn Đình Trạm làm thế nào để giám sát bí mật phụ tử Vân Khoa mà biết được chuyện đó.
Cô giống như đi dạo quanh một vòng ở nhà bếp rồi rời đi, sau đó cô gọi thêm mấy món nữa ở chỗ chủ quán. Cô mang theo hai hộp thức ăn lớn đi đến học viện, chỉ với mấy người bọn họ nhất định là ăn không hết, vì vậy cô gọi Lục Vĩnh Điềm và Văn Du đến.
Mọi người đã ăn uống no đủ, đến khi học viện muốn kiểm tra người thì Lục Vĩnh Điềm và Văn Du mới rời đi. Dạ Dao Quang bảo đám người Tiêu Sĩ Duệ đi vào thư phòng, cô kể lại chuyện vừa gặp hôm nay, tất nhiên là cô không tiết lộ ra Tử Linh châu. Cô chỉ nói mình nhìn thấy một người đi vào Chu phủ, sau đó cô mở bức tranh ra.
“Đây… đây là Bát hoàng thúc của ta!” Tất nhiên Tiêu Sĩ Duệ nhận ra người trong bức tranh.
Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang liếc nhìn nhau, Ôn Đình Trạm im lặng một lát sau mới nói: “Ninh An Vương lòng dạ thật tốt.”
“Là sao?” Dạ Dao Quang khó hiểu.
Đúng lúc bọn họ có ý muốn kéo Bát hoàng tử Ninh An Vương vào chuyện này. Bọn họ định vu oan ám vệ của Tiêu Sĩ Duệ chết trong Chu phủ lên người của Ninh An vương thì Ninh An vương liền chạy đến.
Ánh mặt nhu hòa của Ôn Đình Trạm lướt nhanh qua Dạ Dao Quang rồi nhìn về phía Tiêu Sĩ Duệ.
Tiêu Sĩ Duệ suy nghĩ một chút mới nói: “Nếu chúng ta đổ tội thành công thì Tam hoàng thúc sẽ ra tay với Bát hoàng thúc. Lần này Bát hoàng thúc đến đây nhất định là vì chứng minh mình trong sạch và đồng thời muốn đích thân đi điều tra xem ám vệ này là ai.”
“Còn gì nữa không?” Ôn Đình Trạm lại hỏi tiếp.
Tiêu Sĩ Duệ suy nghĩ một hồi lâu sau đó hắn lắc đầu.
Ôn Đình Trạm liền nói: “Ninh An Vương đã hoài nghi đệ, hắn tới đây là muốn tự mình chứng minh đệ không phải là một con cừu nhỏ mặc người chém giết mà chính là một sói con sẽ cắn lại bất cứ lúc nào, chỉ cần bọn hắn có sơ suất một chút.”
Tiêu Sĩ Duệ mím môi: “Ta luôn luôn nhẫn nại nhường nhịn, có rất nhiều chuyện ta đều cố gắng để hoàng gia gia làm chủ cho ta. Mẫu phi luôn dặn dò thà rằng cứ để cho bọn hắn cảm thấy ta hèn yếu, cảm thấy ta không thể làm đại sự, ta không được can thiệp vào. Vì ta ở chỗ này mà hắn hoài nghi ta sao?”
“Tất nhiên không phải vì đệ mà hoài nghi.” Ôn Đình Trạm khẽ cười nói.
“Vậy thì vì sao?” Tần Đôn tỏ vẻ hắn cũng không hiểu.
“Mặc dù trước đây cơ thể của thái tử gầy yếu nhưng người lại mưu trí vô song. Đổi lại vị trí mà xem xét, nếu như bọn họ không còn sống lâu nữa, con lại gào khóc đợi mứt, hơn nữa lại đang ở gần nơi có ý giết người như vậy thì bọn họ sẽ làm như thế nào?” Ôn Đình Trạm nói một cách khác.
“Chắc chắn bọn họ sẽ để lại một lá bài cho con của mình, Ninh An Vương đến đây là để thăm dò lá bài của đệ.”