“Ý của chàng là con trai của Huyện lệnh nơi này gian lận trong thi cử?”
Dạ Dao Quang kinh ngạc.
“Chỉ là suy đoán mà thôi, cũng có thể là ân oán cá nhân.”
Ôn Đình Trạm từ trước đến nay không thích nói hết, cho dù trong lòng cậu đã nắm chắc. Nhưng cậu luôn tin chuyện gì cũng có lúc ngoài ý muốn, là con người đều không thể nhìn thấu được mọi chuyện.
Tuy Ôn Đình Trạm nói như vậy nhưng Dạ Dao Quang là người hiểu cậu, cơ bản đã chắc chắn khả năng này, trong lòng cảm thấy vô cùng khả nghi.
Vì để ngăn chặn gian lận, triều đại hiện tại đã làm theo phương pháp thi cử niêm phong sao chép của triều đại trước. Niêm phong chính là chỉ thí sinh viết tên của mình lên bài thi, sau đó thí sinh dùng giấy triều đình phát niêm phong tên mình, đợi quan chấm bài thi chấm xong mới xé ra. Như này là để ngăn chặn quan chấm bài thấy tên người quen mà nương tay. Sao chép tức là sau khi thí sinh nộp lên bài thi có “tên đã được niêm phong” rồi sẽ được giao cho Đằng Lục viện, triều đình cho chuyên gia đến chép lại bài thì của thí sinh rồi lại giao cho giám khảo chấm thi, giám khảo căn cứ vào đó mà quyết định cấp bậc, thứ tự của thí sinh. Quy định này chủ yếu là ngăn chặn thí sinh để lại ám hiệu trên bài thi, hoặc con cái của người thân hay thí sinh thân thiết với quan chủ khảo mà thiên vị.
Sao chép là dùng bút chu sa sao chép, gọi là “Chu quyển”; khi thi là dùng mực tàu nên được gọi là “Hắc quyển“. Hắc quyển được lưu trữ, đợi sau khi quyết định thứ tự và bậc của chu quyển thì sẽ lấy ra để đối chiếu.
Cách này là một quá trình lớn để ngăn chặn gian lận trong thi cử. Nếu quả như thật như Ôn Đình Trạm suy nghĩ, như vậy con của Huyện lệnh ở đây là đổi bài thi với Thái Bành. Việc này chỉ có quan sao chép mới có thể làm được, chỉ cần hai người mỗi người viết ám ngữ lên bài viết. Sau đó ông ta có thể dễ dàng làm việc, đổi lại tên hai người trên chu quyển.
“Trừ phi ông ta có thể mua chuộc được quan chủ khảo mà bệ hạ phái đến.”
Dạ Dao Quang lắc đầu nói:
“Đây là chuyện hoàn toàn không thể, ngoại trừ Bố chánh sứ và Đề hình án sát sứ thì không ai biết được quan chủ khảo mà bệ hạ phái đến là ai, sao có thể đút lót được? Nếu không phải mua chuộc quan chủ khảo, vậy thì sau khi sắp xếp thứ tự xong, quan chủ khảo lấy hắc quyển ra rồi đối chiếu từng quyển một, không phải lộ rồi sao? Muội không tin bọn họ dám động thủ với hắc quyển, thiêu hủy bút tích.”
Căn nguyên cũng là do trong thời kỳ Thánh Tổ có xảy ra một chuyện lớn, có người vì để giấu giếm mà đốt đi một phòng lưu trữ hắc quyển. Thánh Tổ giận dữ, vì để tra ra hung thủ nên đã đặt toàn bộ chu quyển ở Ngự thư phòng của mình. Sau đó ông bắt buộc toàn bộ thí sinh dự thi lại, so sánh luận án của hai lần thi với nhau. Ai có gian lận, trong người sẽ cảm thấy nóng như lửa đốt nhìn là biết ngay. Cuối cùng chẳng những gian lận bị tịch thu tài sản, chém đầu mà ngay cả quan sao chép cũng bị xử tử hình. Thánh Tổ hoàng đế lập tức hạ lệnh, phàm là thiên tai hay tai họa do người làm ra, bài thi nếu có sai sót cho dù là một bài, tất cả các thí sinh liên quan sẽ phải thi lại, người gây tổn hại sẽ lập tức bị hành quyết. Cho nên những người dâng bài thi đều thấp tha thấp thỏm, trước khi thí sinh thi, bọn họ luôn được căn dặn kỹ càng.
“Vì vậy, một là bọn họ không mua chuộc quan khảo thí, hai là không dám hối lộ quan sao chép, ba là không dám động đến hắc quyển.”
Ôn Đình Trạm tổng kết một câu đơn giản cho lời nói của Dạ Dao Quang.
“Vậy gian lận như thế nào?”
Dạ Dao Quang bối rối.
“Bọn họ chỉ cần mua chuộc một người thôi.”
Ôn Đình Trạm cười nói.
“Ai?”
Dạ Dao Quang nghĩ tới nghĩ lui, chuyện này cũng không phải một người có thể làm được.
“Quan thu bài thi.”
“Quan thu bài thi?”
Dạ Dao Quang chau mày, mua chuộc quan thu bài không có tác dụng nhất để làm gì chứ? Để bọn họ cẩn thận không làm hỏng bài thi sao? Cái này cần mua chuộc sao, những kẻ không muốn chết đều không dám.
“Nếu từ lúc bắt đầu tên được viết trên bài thi của Thái Bành không phải là tên của hắn thì sao?” Ôn Đình Trạm chỉ điểm cho Dạ Dao Quang.
Như bỗng nhiên hiểu rõ, Dạ Dao Quang lập tức hiểu ra là ý gì. Nếu từ lúc bắt đầu tên Thái Bành viết không phải là tên của mình mà là tên của người muốn hắn ta đi thi hộ, vậy người có thể phát hiện ra chỉ có người thu bài thi. Bởi vì hai người đều ở trường thi, giữa thí sinh với thí sinh được ngăn cách bởi tường che, căn bản không nhìn thấy bài thi của người khác, chỉ có người thu bài thi lúc thu bài phải đối chiếu tên trên thẻ bài với tên của thí sinh.
Nếu Huyện lệnh nơi đây thật sự mua chuộc một quan thu bài, sau đó lại giết Thái Bành, vậy thì thần không biết quỷ không hay, không ai có thể biết được đợt thi cử này rốt cuộc có gì mờ ám.
“Đầu óc của tên Huyện lệnh này có bệnh à.”
Dạ Dao Quang không khỏi mắng chửi, nhìn ánh mắt Ôn Đình Trạm, cô nói:
“Bất luận ông ta cưỡng bức cũng được, lợi dụng cũng được, nếu Thái Bành thỏa hiệp thì cũng là gian lận, cho dù là người chịu thiệt thì cũng khó tránh chịu trách nhiệm thôi. Ông ta cần gì phải giết người diệt khẩu? Tuy là lợi dụng thổ phỉ, triều đình chắc chắn sẽ không điều tra rõ ràng nhưng cũng là làm chuyện vô ích.”
Nếu không phải ông ta muốn giết Thái Bành thì sao có thể gặp được bọn họ? Đây gọi là mua dây buộc mình.
Ánh mắt Ôn Đình Trạm lóe lên rồi yên lặng thu về, quay đầu không nói.
“Lẽ nào muội nói không đúng?”
Dạ Dao Quang thấy vẻ mặt này của Ôn Đình Trạm, khí thế hung hăng hỏi.
“Dao Dao nói đều đúng cả.” Ôn Đình Trạm ngoan ngoãn gật đầu nịnh nọt.
Dạ Dao Quang dùng cùi chỏ chọt cậu một cái:
“Bớt đi nha, chàng nói mau, muội không đúng chỗ nào.”
Tay nắm thành quyền ho nhẹ một tiếng, Ôn Đình Trạm nói:
“Tên Huyện lệnh này có thể trước biết trước được quan thu bài gồm những ai, hơn nữa người mua chuộc lại đúng lúc cùng tổ với Thái Bành và con trai, nghĩ ra được kế này, ép Thái Bành không thể nào không làm theo. Kế hoạch không kẽ hở, ông ta muốn giết Thái Bành cần gì phải làm lớn thế chứ? Trong vùng bản thân cai quản dùng thổ phỉ đi giết Thái Bành, Thái Bành lại là một tú tài thi rớt, đây sẽ là vết nhơ trong thành tích, năm sau lại chấm thành tích ba năm.”
Dạ Dao Quang nhất thời đau khổ, Ôn Đình Trạm phân tích như vậy, hình như không phải là hai người gây nên. Trong này còn có tình tiết tỉ mỉ hơn, Ôn Đình Trạm cũng ám chỉ học sinh trường thi hơn ngàn người, quan thu bài thi cũng có mười mấy người. Huyện lệnh không thể nào đút lót hết tất cả được, vậy thì quá lộ liễu rồi. Vậy có thể nói ông ta có chút thủ đoạn, chí ít khiến Thái Bành và con trai của mình chung một tổ thuộc về quan thu bài thi mà ông ta mua chuộc. Người như vậy, trước khi chấm thành tích ba năm lại có thí sinh thi Hương bị thổ phỉ giết hại trên địa bàn của mình, dường như có chút sai sai.
“Nếu không phải ông ta thì là ai?” Dạ Dao Quang vội hỏi.
“Hung thủ khả năng có hai.” Ôn Đình Trạm giơ hai ngón tay:
“Một trong số đó là quan thu bài thi bị mua chuộc, người này lòng tham không đáy, mà Huyện lệnh không cách nào thỏa mãn. Vì vậy ông ta cố ý mượn sự việc này cảnh báo Huyện lệnh. Người thứ hai, chính là Huyện lệnh đã để lộ bí mật về chuyện này, có người muốn làm lớn, kéo nhiều người vào, sau đó thì ra nước cờ lớn.”
“Chàng nghiêng về người thứ hai hơn?”
Tuy giọng nói của Ôn Đình Trạm rất bình thản, đều đều nhưng Dạ Dao Quang vẫn có thể dựa vào trực giác đoán được suy đoán của cậu là người sau.
“Quan sao chép được gọi là quan là vì được cất nhắc. Bọn họ còn không bằng nha dịch, bất luận là tài lực hay là năng lực đều không thể mua chuộc được sơn tặc.” Ôn Đình Trạm giải thích nguyên nhân.