Ngô Trạch đích thân đưa chiếc hộp cho Ôn Đình Trạm: “Chúc Tước gia đỗ kỳ thi Hương, chút lễ mọn, mong Tước gia đừng chê.”
Ôn Đình Trạm cũng không khách khí, đưa tay nhận lấy: “Đa tạ đại nhân, đại nhân không cần tiễn ta nữa đâu.”
Cho đến khi Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang ngồi lên xe ngựa đi xa, Dạ Dao Quang mới hùng hổ chất vấn: “Sao chàng cứ bôi xấu danh tiếng của muội thế hả!”
“Ta bôi xấu danh tiếng của Dao Dao lúc nào chứ? Ta đâu có nỡ?” Ôn Đình Trạm mờ mịt nói.
“Đừng có giả vờ với muội, muội nói chàng không đỗ Tam nguyên đừng hòng cưới được muội lúc nào hả?” Dạ Dao Quang tức điên, lại véo eo Ôn Đình Trạm.
“Hóa ra là Dao Dao vốn dĩ không có ý này, lỗi này là do ta, ta bồi thường cho Dao Dao nhé.” Ôn Đình Trạm thành thật chắp tay với Dạ Dao Quang rất cung kính.
“”Giả vờ giả vịt!” Dạ Dao Quang nghiến răng nghiến lợi.
Đúng là đường nào cũng chết, như những gì Ôn Đình Trạm nói, không có việc gì là tuyệt đối, cho dù làm việc chu toàn, cẩn thận từng tí nhưng khi những việc ngoài ý muốn xảy ra không phải lúc nào cậu cũng dự liệu trước được. Giả dụ thật sự có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì sao? Hôm nay cậu nói những lời này, cho dù xảy ra việc ngoài ý muốn thật, kể cả cậu không đỗ Tam nguyên thì cô cũng vẫn phải gả cho cậu.
“Ha ha...” Ôn Đình Trạm kéo Dạ Dao Quang vào lòng, ôm chặt cô không cho cô kháng cự, tóc mai chạm vào nhau, cậu nói nhỏ bên tai cô:
“Phàm là điều Dao Dao muốn, ta nhất định sẽ dốc sức làm cho nàng, chẳng qua ta chỉ cho Ngô Trạch một viên thuốc an thần.”
“Thuốc an thần?” Cái này thì liên quan gì đến cô, Dạ Dao Quang liếc mắt nhìn cậu.
Ôn Đình Trạm không nói mà mở chiếc hộp Ngô Trạch tặng cho họ trước mặt Dạ Dao Quang. Là một hộp trang sức, bên trong có tám miếng ngọc thạch thô vẫn chưa qua gia công, sáng bóng mịn màng. Mỗi miếng đều có một viên ngọc khác nhau, lần lượt là: Bạch ngọc Nam Dương, Lục ngọc Nam Dương, Tử ngọc Nam Dương, Hoàng ngọc Nam Dương, Thanh ngọc Nam Dương, Hồng ngọc Nam Dương, Mặc chủ Nam Dương, Tạp ngọc Nam Dương.
Từ trước đến giờ Dạ Dao Quang chưa từng nhìn thấy một bộ hoàn chỉnh của ngọc Nam Dương thế này, ngọc Nam Dương còn được gọi là Độc Sơn ngọc. Độc Sơn ngọc là một trong bốn loại ngọc nổi tiếng nhất, chất ngọc mịn, màu sắc phong phú cao quý hơn các loại ngọc khác. Kiếp trước Dạ Dao Quang từng nghe qua có người dùng bốn chữ để miêu tả loại ngọc này: Độc ngọc, Độc hậu, Độc bộ, Độc tú.
Có thể thấy độ trân quý và giá trị của Độc Sơn ngọc là không hề rẻ. Giá tám miếng ngọc này không cần phải nói đến kiếp trước, mà ở kiếp này cũng là giá trên trời!
“Chàng, chàng nhận hối lộ!” Mặc dù Dạ Dao Quang yêu tiền nhưng cô là một quân tử yêu tiền, lấy điều đó làm đạo.
“Ta nào có đáng giá đến mức được một trong mười ba Bố chánh sứ hối lộ?” Ôn Đình Trạm nhướng mày.
“Nào có ai tặng quà đắt giá như vậy chứ!”
“Đây tất nhiên không phải là quà tặng, mà là phí bịt miệng và quà bồi thường.” Ôn Đình Trạm mỉm cười.
“Phí bịt miệng? Quà bồi thường?” Dạ Dao Quang đầy dấu hỏi.
“Lộ đề trước khi thi phải do Bố chánh sứ và Đề hình án sát sứ chịu trách nhiệm.” Ôn Đình Trạm giải thích:
“Nếu việc này đến tai hoàng thượng, hai người bọn họ chỉ sợ sẽ bị cách chức hoặc giáng chức. Hôm nay Ngô Trạch mời ta, rất khách khí và có lễ độ, bao gồm cả cô nương trong bữa tiệc thưởng cúc mà Ngô phu nhân bố trí đều là quà bồi thường Ngô Trạch chuẩn bị để tặng cho ta. Ông ta coi ta xuất thân nhà nghèo, tất nhiên sẽ muốn lấy một cô nương giàu có làm vợ nên cô nương được Ngô phu nhân mời đến hôm nay ít nhất cũng phải là nữ nhi nhà quan tam phẩm trở lên. Ta cố ý nói đến nàng là để nói cho ông ta biết, ta không có ý muốn đối với nữ sắc và thông gia quyền quý, đồng thời cũng là nói cho ông ta rằng muốn lấy lòng ta, chi bằng hãy lấy lòng nàng.”
“Chuyện này coi như bọn họ cảm kích chàng, không vạch trần ra, phí bịt miệng coi như bỏ đi, vậy bồi thường thì sao? Nó chẳng ảnh hưởng đến lợi ích của chàng.” Dạ Dao Quang không hiểu.
Cô vốn cho rằng Ngô Trạch coi trọng tiềm năng của Ôn Đình Trạm nên mới muốn lôi kéo Ôn Đình Trạm, dùng mỹ nhân kế, thế mà hóa ra mọi chuyện lại không như cô nghĩ.
“Sao lại không ảnh hưởng đến lợi ích của ta?” Ôn Đình Trạm ấm ức.
“Nếu ta đi tố giác chuyện này, công lao của ta, danh tiếng của ta, tất cả những thứ này không phải là lợi ích của ta à?”
“Chàng đừng có vô sỉ như thế được không hả.” Dạ Dao Quang bị Ôn Đình Trạm nói như đúng rồi.
“Cứ coi như bọn họ không đem lại lợi ích gì cho chàng, chẳng lẽ chàng vì công danh, danh tiếng mà vứt bỏ bằng hữu à?”
Việc này có liên quan đến Văn Du nên Ôn Đình Trạm mới làm như vậy. Một khi tố giác, Văn Du cũng khó tránh được liên lụy, chỉ sợ kết cục không khác Thái Bành là mấy.
“Chuyện này nàng biết nội tình nhưng bọn họ lại không biết.” Ôn Đình Trạm nhướng mày.
“Không thể vì ta cứu bằng hữu mà xóa bỏ sự thật là ta cũng cứu hai người bọn họ, đây là vật mà ta đáng được nhận.”
“...”
Dạ Dao Quang cạn lời với con người vô sỉ này, cô không có cách nào phản bác lại cậu, cô tuyệt đối sẽ không nói rằng trong lòng cô đang nổi sóng, giả bộ hỏi: “Chàng nhận lễ vật quý giá thế này, không sợ về sau bị bọn họ lật kèo à?”
“Bọn họ dám sao?” Ôn Đình Trạm đưa tay xoa lên tóc Dạ Dao Quang.
“Trước cửa lớn Ngô Trạch trao lễ vật cho ta chính là quang minh chính đại, bất luận vật bên trong có giá trị bao nhiêu đều sẽ không bị mọi người nói sai lệch sự thật. Kể cả về sau có kẻ lật kèo đi chăng nữa, chẳng lẽ Ngô phu nhân không thể vì yêu quý vợ của ta, cảm thấy vợ ta làm người ta cảm thấy quý mến mà tặng cho nàng một lễ vật quý giá sao?”
“Được lắm, thì ra muội trở thành bia đỡ đạn của chàng hả?” Dạ Dao Quang phẫn nộ.
“Bia đỡ đạn gì chứ? Đây là dựa vào bản lĩnh của mình kiếm được dành tặng cho người vợ thân thương trong lòng ta đó chứ.” Ôn Đình Trạm đặt chiếc hộp vào tay Dạ Dao Quang, lấy ra một miếng ngọc.
“Vừa đúng dịp chúng ta sắp thành hôn, lấy mấy miếng ngọc này đi đánh cùng đồ trang sức làm thành một bộ, tặng cho Dao Dao làm đồ cưới.”
“Chàng tính toán chu toàn quá nhỉ, những đồ này của muội về sau không phải cũng là của chàng hả!” Dạ Dao Quang hầm hừ nói.
“Nếu không thì tất cả đồ ta mang, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều là của Dao Dao hết.” Ôn Đình Trạm vội vàng lấy lòng.
Quả nhiên Dạ Dao Quang thích nghe những lời này, cô hất hàm: “Chàng biết thế là tốt, phải ngoan ngoãn nghe lời, biết chưa?”
“Dạ, nhất định sẽ nghe lời dạy bảo của vợ.” Ôn Đình Trạm gật đầu vô cùng tích cực.
Dạ Dao Quang ngay lập tức được dỗ dành đến mức vui vẻ, lúc này cô mới có hứng thú thưởng thức những miếng ngọc này. Một miếng to như thế này thật sự có thể làm thành một bộ trang sức rồi, hơn nữa việc thu thập cả bộ Độc Sơn ngọc này thật sự không dễ dàng chút nào. Mặc dù Dạ Dao Quang không thích mang đồ xa xỉ lắm, nhưng chỉ đơn giản là vì cô chê nó cồng kềnh, chứ không có nghĩa là cô không có sở thích của nữ tử, không thích châu báu.
“Trở về sẽ tìm người làm luôn, sớm xử đẹp nó.” Dạ Dao Quang ra vẻ thông thạo nói.
Từ này...
Ôn Đình Trạm bất đắc dĩ lắc đầu, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm ôn nhu cưng chiều nhìn Dạ Dao Quang đang nghịch mấy miếng ngọc. Ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu vào màn che thoắt ẩn thoắt hiện, chiếu trên khuôn mặt kiều diễm của cô, tỏa ra sự lộng lẫy mê người hơn cả ngọc. Thế gian này không có thứ gì có thể sánh được với nụ cười toát ra sự vui vẻ và thỏa mãn như vậy của cô, nụ cười của cô là thứ luôn làm cậu cảm thấy vui sướng.