Giải quyết xong chuyện tồn đọng lương thực, Dạ Dao Quang liền giao lại toàn bộ chuyện thu hoạch vụ thu cho Ấu Ly, sau đó dẫn mấy người Tiêu Sĩ Duệ và Tần Đôn đưa bọn nhỏ trong thôn đi nhảy nhót vui chơi. Tiêu Sĩ Duệ tính tuổi mụ cũng mới mười sáu tuổi, Lục Vĩnh Điềm tuy lớn tuổi hơn một chút nhưng còn ham chơi hơn cả bọn họ, mỗi ngày đều vui chơi đến quên cả trời đất. Thời gian thoáng cái đã đến hạ tuần tháng tám.
Ngày mười tháng chín đi học, thời tiết đúng đợt nóng bức, Dạ Dao Quang không định đến học viện quá sớm mà định ngày bảy mới bắt đầu khởi hành. Tiêu Sĩ Duệ và Lục Vĩnh Điềm đương nhiên là đồng ý hai tay hai chân. Trong nhà Dạ Dao Quang chẳng những cực kì mát mẻ, bọn nhỏ trong thôn đều khá là ham chơi, mỗi ngày còn có đồ ăn ngon, hứng lên thì có thể đi săn trên ngọn núi phía sau. Mặc dù Ôn Đình Trạm không bát nháo theo bọn họ nhưng cứ có cơ hội là lại dính lấy Đỗ Hạnh như hình với bóng, mấy lần còn cùng Đỗ Hạnh lên núi hái thuốc.
Bận rộn nhất là Diệp Phụ Duyên. Mặc dù là mùa thu hoạch vụ thu nhưng học sinh của hắn tuổi còn nhỏ, người nhà chúng đều hy vọng con cái đi học hơn là lao động, vì vậy hắn vẫn không nghỉ dạy. Thỉnh thoảng, có vài ngày Ôn Đình Trạm cũng làm tiên sinh dạy vài tiết học.
Lúc Dạ Dao Quang đã sắp quên mất chuyện cương thi bay thì lại xảy ra một chuyện ly kỳ.
Người đến vẫn là Huyện lệnh Mạnh Lăng, có điều Mạnh Bác cũng đi cùng. Năm ngoái đánh giá thành tích ba năm, Mạnh Lăng đã được chấm tốt nhưng lại từ chối ý tốt muốn điều chỉnh công tác của cấp trên, cảm thấy mình còn trẻ, còn cần trưởng thành hơn nên mới xin tiếp tục giữ chức ở huyện Lư Lăng. Vì thế còn được bệ hạ tán thưởng, nhưng Dạ Dao Quang biết đây là lời hứa của Mạnh Lăng với Ôn Đình Trạm.
“Mạnh đại nhân và Mạnh tứ ca cùng đến, phải chăng đã xảy ra chuyện gì?” Ôn Đình Trạm cảm nhận được sự việc nghiêm trọng qua sắc mặt nặng nề của hai người.
“Chuyến này tới vẫn phải làm phiền Dạ cô nương.” Mạnh Lăng im lặng một lát rồi mới nói:
“Từ ba tháng trước, các trấn trong huyện đều lần lượt bị trộm mất mấy bộ hài cốt, bởi vì không phải bị trộm thường xuyên, hơn nữa cũng cách nhau khá xa, ta cũng chưa từng liên kết mọi chuyện vào với nhau. Nhưng hôm qua ta nhận được tin mật từ Huyện lệnh huyện bên cạnh mới biết huyện đó ba tháng trước cũng bắt đầu bị trộm mấy bộ hài cốt. Sau đó báo cáo lên Tri phủ, Tri phủ đại nhân vừa tra thì phát hiện không chỉ toàn bộ quận Dự Chương, thậm chí các khu xung quanh tỉnh Bát Mân (*) cũng xảy ra các vụ trộm xác, thậm chí còn nhiều hơn chúng ta. Hai bên đã bàn nhau một lần, đều cảm thấy những vụ trộm xác này không hề bình thường, việc này đã được báo lên triều đình.”
“Trộm xác?” Dạ Dao Quang sửng sốt.
Thật ra cô không lạ gì chuyện trộm xác, chuyện như vậy quá thường gặp ở kiếp trước. Kẻ trộm mộ ở nước ngoài sẽ trộm các xác chết rồi cùng mang đi nhưng đó là xác chết đặc biệt được bảo quản nguyên vẹn. Ở nước ngoài loại xác chết đã khô này giá trị không hề thua kém đồ cổ nhưng ở thời đại này, chuyện trộm xác lại hơi khác thường.
“Vật bồi táng trong mộ có bị trộm đi không?” Ôn Đình Trạm hỏi.
“Xác bị trộm đều không phải là mộ nhà giàu.” Mạnh Lăng thở dài nói:
“Nếu không phải vậy, chúng ta đã không đến giờ mới phát hiện có gì đó không đúng.”
Không phải mộ nhà giàu, vậy tức là mộ bình thường, kể cả vật bồi táng cũng không phải đồ gì to lớn hay đáng tiền, nhiều lắm chỉ là vật thường mang theo hoặc vật yêu thích lúc còn sống. Về chuyện vì sao lại nói không phải của nhà giàu nên phát hiện khá muộn, cũng không phải do nha môn xem thường gì, mà do bách tính dân thường sẽ cho quan phủ nhiều thời gian xử lý hơn. Hễ là nhà có thế lực xảy ra chuyện này, nếu nha môn phá án lâu không xong, chỉ e họ đã sử dụng thủ đoạn mượn các loại quan hệ gây sức ép hoặc tự treo thưởng, như vậy tin tức truyền đi tất nhiên cũng nhanh hơn.
“Quận Dự Chương không có, nhưng tỉnh Bát Mân thì có hai hộ gia đình sa sút, cực kì khó tính.” Mạnh Bác nói:
“Một nhà là bị cướp sạch, một nhà là bị lấy mất một nửa của cải.”
“Lấy mất một nửa?” Lục Vĩnh Điềm không rõ:
“Chuyện này là sao?”
“Điều này cho thấy mục đích của kẻ trộm xác quả thật là để trộm xác nhưng cũng không quên tiền bạc.” Tiêu Sĩ Duệ lắng nghe rất lâu rồi mới nói:
“Nếu trên đường có gặp sự cố, mục đích chủ yếu của bọn họ vẫn là thi thể.”
“Vị công tử này nói rất đúng.” Mạnh Lăng đồng ý.
Mạnh Lăng và Mạnh Bác đều chưa từng gặp Tiêu Sĩ Duệ, cũng không biết thân phận của Tiêu Sĩ Duệ. Đây là lần đầu tiên gặp mặt, hai người tìm đến cũng vì có chuyện gấp, Ôn Đình Trạm cũng chưa kịp giới thiệu, lại không định tiết lộ. Có điều Mạnh Lăng thấy thái độ của Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm nên cũng cực kì thân thiết với bạn bè của bọn họ.
“Đơn thuần chỉ vì trộm xác...” Dạ Dao Quang nghĩ ngợi một lát liền có một phán đoán, cô không nói gì, mà hỏi Mạnh Lăng:
“Mạnh đại nhân, người tìm ta là vì muốn ta hỗ trợ tìm các thi thể bị mất sao?”
“Đúng vậy, muốn nhờ Dạ cô nương bói một quẻ.” Mạnh Lăng gật đầu.
“Bói quẻ thì có thể, ta muốn hỏi một câu Mạnh đại nhân vì sao lại muốn bói quẻ?” Dạ Dao Quang gật đầu, lấy ba đồng Tường Phù Nguyên Bảo từ bên hông ra, ngẩng đầu lên hỏi:
“Muốn bói hướng của kẻ trộm, hay là hướng của xác chết?”
Rõ ràng người trộm xác chắc chắn không phải trộm cho mình, hẳn là trộm cho người khác nên kẻ trộm và thi thể chưa chắc ở cùng một nơi. Một chuyện không thể bói hai lần, Dạ Dao Quang phải hỏi rõ trước.
Mạnh Lăng và Mạnh Bác nhìn nhau, hai người gần như đồng thời lên tiếng: “Hướng của kẻ trộm.”
“Hướng của xác chết.”
Người nói trước là Mạnh Lăng, Mạnh Lăng thân làm quan nên cho rằng bắt được kẻ trộm thì có thể thẩm vấn, mới có thể trả lại công bằng cho người mất. Nhưng Mạnh Bác là một người ngoài cuộc, hắn nghĩ càng sâu hơn. Người nhà mất đi xác người thân càng muốn tìm lại thi thể, hơn nữa những người này lấy trộm thi thể tất nhiên là có mục đích, nếu bị hủy hoại há chẳng phải càng khiến bọn họ đau đớn hơn sau nỗi đau mất người thân hay sao. Vả lại cho dù bắt được kẻ trộm cũng chưa chắc thẩm tra ra hướng của xác chết.
“Thi thể quan trọng hơn.” Mạnh Bác nhíu mày.
Sắc mặt Mạnh Lăng nặng nề, hắn không phủ nhận mình có tính toán riêng, bắt được kẻ trộm mới có công trạng, hơi xấu hổ một chút. Mạnh Lăng gật đầu:
“Tứ đệ nói đúng.”
Nếu hai người đã nhất trí, Dạ Dao Quang cũng bắt đầu bói, quẻ tượng rút được thế mà là quẻ thứ mười một trong sáu mươi bốn quẻ Chu Dịch - quẻ Trung Phu.
Dạ Dao Quang vừa thấy quẻ này liền nhíu mày.
“Sao vậy, Dạ cô nương?” Mạnh Bác nhanh chóng hỏi.
“Quẻ Trung Phu, hôm nay là ngày Đinh Dậu, lục thần bắt đầu từ Chu Tước rồi đến Bạch Hổ nắm giữ, quan quỷ lại là không vong.” Dạ Dao Quang lắc đầu nói:
“Quan quỷ khắc ta, điều mọi người muốn cầu phải coi hào quan quỷ, hào quan quỷ không vong, chỉ có hai chữ: Khó tìm.”
Sắc mặt của hai huynh đệ Mạnh gia lập tức cứng lại.
Dạ Dao Quang lại nói: “Có điều quẻ này lại là quẻ giải nạn, đa phần là may mắn.”
Sắc mặt của hai người cũng nhẹ nhõm hơn nhưng cuối cùng vẫn rất nặng nề.
“Dạ cô nương, cô có biết lấy trộm thi thể có tác dụng gì không?” Sau đó Mạnh Bác liền hỏi. Bởi vì phải xử lí các việc chung trong nhà nên cũng giao thiệp rộng, trực giác hắn cho rằng lấy trộm thi thể, nhất là không phải thi thể nhà giàu rất bất thường, có phải có yêu ma gì quấy phá hay không.
“Câu này ta tạm thời chưa thể cho các người đáp án chính xác được. Trước tiên ta muốn biết rốt cuộc có bao nhiêu thi thể bị trộm và tất cả ghi chép về những thi thể bị trộm.” Dạ Dao Quang nói.
***
(*) Tỉnh Bát Mân: Phúc Kiến ngày nay.