Quái Phi Thiên Hạ

Chương 324: Chương 324: Quỷ không biết nói dối




“Động cơ giết người của Diệp Phụ Duyên là gì?” Dạ Dao Quang cảm thấy không hợp lẽ thường, cho dù Diệp Phụ Duyên bị vu oan ăn trộm cũng không đến mức giết người. Đây không phải là rất ngu xuẩn hay sao, ăn trộm nặng nhất là bị trục xuất khỏi học viện, giết người sẽ phải đền mạng.

“Diệp Phụ Duyên cũng không giống người dễ kích động.”

“Tin tức ta có được là từ mấy câu nói của Đồng Viên.” Ánh mắt Tiêu Sĩ Duệ trầm xuống.

“Thì ra Diệp Phụ Duyên và Đồng Viên không phải đến học viện mới quen biết nhau, bọn họ là đồng hương người Tô Châu, hơn nữa hai nhà đều bán tơ lụa kiếm sống. Chỉ có điều cha Diệp Phụ Duyên mang theo một khoản tiền căng buồm ra khơi, thuyền lật không những thu hồi được vốn ban đầu mà còn mắc nợ, là mẹ hắn bán hết đồ trong nhà để lấy tiền có thể trả nợ. Từ đó gia cảnh Diệp gia sa sút, chị gái của Diệp Phụ Duyên và anh của Đồng Viên có hôn ước với nhau, anh Đồng Viên không nghe theo gia đình từ hôn, Đồng gia liền bắt ép Diệp gia. Cuối cùng chị Diệp Phụ Duyên không thể chịu được sự nhục nhã đã tự sát, anh trai Đồng Viên sau khi biết tin cũng tự tử trong nhà.

“Không ngờ bọn họ lại có vướng mắc lớn như vậy, chỉ sợ Diệp gia và Đồng gia đều hận đối phương, một bên con gái chết, một bên là con trai chết.” Tần Đôn nghe xong không khỏi cảm thán.

“Quan phủ đã thông báo cho người nhà Diệp gia và Đồng gia rồi. Đồng gia chỉ có hai đứa con trai này, lại đều chết trong tay của Diệp gia, chỉ sợ không thể nhân nhượng.” Tiêu Sĩ Duệ không khỏi lắc đầu.

“Đúng là Lục Vĩnh Điềm và Văn Du chính mắt nhìn thấy Diệp Phụ Duyên giết người?” Dạ Dao Quang cảm thấy cho dù có vướng mắc lớn như vậy, đã nhẫn nại ngày đêm rồi, không cần phải đột nhiên động thủ vào lúc này chứ.

“Ừm.” Tiêu Sĩ Duệ gật đầu.

Được rồi, có lẽ do cô quá phiến diện, nhìn người không thể nhìn tướng mạo.

Đợi đến khi trời, Ôn Đình Trạm mới vội vã trở về, Dạ Dao Quang thấy mặt cậu lộ ra sự mệt mỏi: “Trạm ca, chàng ăn cơm chưa, muội có để lại cho chàng...”

“Dao Dao, nàng đi theo ta.” Không đợi Dạ Dao Quang nói xong, Ôn Đình Trạm liền kéo theo cô cùng cậu vào viện của Lục Vĩnh Điềm. Nơi này là hiện trường giết người, bây giờ đã bị quan phủ phong tỏa, cũng có người quan phủ đứng gác. Họ nhìn thấy Ôn Đình Trạm lại không ngăn cản, để cho cậu tiến vào.

“Chàng dẫn muội đến đây là muốn gặp Đồng Viên?” Dạ Dao Quang lập tức hiểu được ý nghĩ của Ôn Đình Trạm.

“Ừm, Dao Dao, bây giờ sợ rằng chỉ có Đồng Viên mới có thể chứng minh sự trong sạch của Diệp Phụ Duyên.” Ôn Đình Trạm gật đầu.

“Chàng tin Diệp Phụ Duyên không phải hung thủ giết người?” Dạ Dao Quang hỏi.

“Không phải nói là người khác lấy được tang vật, hơn nữa nhân chứng là hai người tiểu Lục bọn họ.”

“Không sai, nhưng trong các thắc mắc đang tồn tại này, ta muốn biết suy đoán của ta có sai lầm hay không.” Ôn Đình Trạm nói:

“Hiện giờ không có thời gian nói rõ với nàng, để ta gặp Đồng Viên một lần đi.”

“Gặp quỷ sao? Ta cũng muốn gặp một lần.” Dạ Dao Quang còn chưa bắt đầu thi pháp, Tiêu Sĩ Duệ cũng đã chạy tới, đoán chừng không có ai dám ngăn hắn.

“Hai người đứng bên cạnh đi.” Dạ Dao Quang liếc mắt nhìn Tiêu Sĩ Duệ, Ôn Đình Trạm cũng bắt Tiêu Sĩ Duệ đi.

Dạ Dao Quang hai tay vận khí, khí ngũ hành như lụa từ lòng bàn tay cô bay ra, nhanh chóng ngưng tụ thành một đám bọt nước, toàn bộ bọt nước đều tụ lại, xung quanh liền có khí âm quỷ màu đen vây quanh giọt nước bắt đầu xoay tròn. Lần này Dạ Dao Quang không hút âm khí vào trong giọt nước mà dùng khí ngũ hành giúp hắn ngưng tụ trước.

Rất nhanh, một quỷ hồn không đầu, trên cổ có một vết sẹo lớn, máu tươi bắn tung tóe ngưng tụ trên chiếc giường của Đồng Viên, nói rõ việc Đồng Viên chết trên giường, hồn phách lập tức từ trên giường bay xuống dưới.

Tiêu Sĩ Duệ cũng đã từng nhìn thấy yêu quái, quỷ hồn này có chút dọa người nhưng Tiêu Sĩ Duệ cũng không quá sợ hãi mà tiến lên nhìn kỹ: “Đầu cậu ấy đâu?”

“Cậu đạp phải ta...” Âm thanh âm u lạnh lẽo từ dưới chân truyền đến, thân thể Tiêu Sĩ Duệ lập tức căng cứng, máu chảy ngược. Hắn đờ đẫn cúi đầu, quả nhiên là một cái đầu máu đang chảy đầm đìa, lập tức sợ đến mức trước mắt đều biến thành màu đen, suýt thì hôn mê bất tỉnh.

Là Ôn Đình Trạm tiến lên trước đỡ hắn mới tránh cho hắn ngã quỵ, Tiêu Sĩ Duệ nhắm mắt lại nhanh chóng chạy vọt ra phía sau Ôn Đình Trạm, không ngừng chà chân dường như muốn mài hết những thứ gì đó đi vì hắn vừa mới giẫm lên đầu của người ta.

“Có cần phải vậy không.” Ôn Đình Trạm không đồng tình với Tiêu Sĩ Duệ, cậu kéo hắn ra xa. Hắn không nên đến gần, lại giẫm trúng nơi mà đầu Đồng Viên rơi xuống.

Dạ Dao Quang thấy vậy không khỏi buồn cười, đoán rằng bóng ma tâm lý này cũng đủ khiến Tiêu Sĩ Duệ sau này không dám nói câu “Ta muốn gặp quỷ” nữa. Thực ra vừa rồi cô có thể nhắc nhở Tiêu Sĩ Duệ nhưng cô vẫn chưa lên tiếng, Tiêu Sĩ Duệ đã đi tới, nên để Tiêu Sĩ Duệ nhớ thật lâu.

Đầu ngón tay vạch một đường, khí ngũ hành nhặt đầu của Đồng Viên đặt trên thân thể, Dạ Dao Quang mới hỏi: “Cậu có biết ai giết cậu không?”

“Là Diệp Phụ Duyên!” Bộ mặt của Đồng Viên trở nên cực kỳ dữ tợn.

Đáp án này khiến Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang ngẩn người, thế nào họ cũng không nghĩ đến là đáp án này. Đồng Viên đã là một con quỷ, hắn không cần phải nói dối bởi vì không có bất kỳ người chết nào không hận người đã giết mình. Hắn và Diệp Phụ Duyên không có thù hận gì lớn, cũng không có khả năng khiến hắn căm hận hơn cả người giết hắn, để hắn bao che hung thủ mà vu oan Diệp Phụ Duyên.

Cho nên, như vậy hung thủ giết người đúng là Diệp Phụ Duyên, không thể nghi ngờ nữa.

Dạ Dao Quang liếc mắt nhìn Ôn Đình Trạm, Ôn Đình Trạm xoay người rời đi, đầu ngón tay Dạ Dao Quang biến hóa lực. Hiện tại tu vi cô tăng mạnh, đã không cần đối phương tự nguyện như hồn phách của nha hoàn ở nhà trọ kia, hoàn toàn không để ý Đồng Viên đang giãy giụa, ngưng tụ hắn trong giọt nước sau đó thi pháp niệm chú, mạnh mẽ siêu độ hắn.

Sau khi giao Tiêu Sĩ Duệ sắc mặt trắng bệch cho Tần Đôn chăm sóc, Dạ Dao Quang quay về phòng riêng. Nhìn thấy Ôn Đình Trạm ánh mắt thất thần ngồi ở thư phòng, ánh đèn trên bàn sách xuyên qua chao đèn chiếu lên mặt cậu khiến thần sắc của cậu nửa ẩn hiện sự âm u bên trong, khiến người ta không nhìn rõ.

“Trạm ca, ma quỷ không biết nói dối.” Đặc biệt là liên quan đến người giết chết mình.

“Ta biết.” Ôn Đình Trạm gật đầu:

“Ta chỉ là nghĩ không thông.”

“Chàng nói nghe xem, chỗ nào chàng không hiểu rõ.” Dạ Dao Quang ngồi cạnh cậu, nhẹ giọng hỏi.

“Hôm trước trên lớp, tiên sinh quả thực đã dạy chúng ta phân biệt dược liệu nhưng dược liệu của Diệp Phụ Duyên là ta giúp hắn sắp xếp. Ta xác định hắn tuyệt đối không giấu đi. Mặc dù hắn có ăn trộm nhưng dược liệu này cũng không quý giá gì, hắn cũng không thể ngờ được chuyện hôm qua mà chuẩn bị trước.” Ôn Đình Trạm nói ra nghi hoặc của cậu.

“Hơn nữa khi tiểu Lục và Văn tử nhìn thấy đèn phòng Đồng Viên sáng, nhìn thấy bóng Diệp Phụ Duyên dùng búa chặt đầu Đồng Viên, bọn họ nhanh chóng mở cửa phòng thì thấy Đồng Viên đã chết và Diệp Phụ Duyên cầm hung khí trong tay. Dao Dao, đây là phòng Diệp Phụ Duyên ở nhiều tháng, hắn muốn quay về giết người, cho dù là đêm khuya cũng không cần phải thắp đèn mới phải. Tiểu Lục bọn họ xác định Đồng Viên nghỉ ngơi trước bọn họ, trong phòng đã tắt đèn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.