Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1353: Chương 1353: Rộng mở trong sáng




Lời nói của Nguyên Ân lại làm Ôn Đình Trạm lần nữa do dự, hắn cảm thấy hắn đã không thể làm chủ, lựa chọn như thế nào đều ở Dạ Dao Quang, vì thế hắn giống Nguyên Ân cùng Ích Tây hành lễ: “Việc này, ta về cùng nội tử thương nghị.”

Nguyên Ân cùng Ích Tây cũng không ngăn trở, Ôn Đình Trạm sau khi trở về, Dạ Dao Quang vẫn mệt mỏi ngủ say, ngược lại con trai của bọn họ đã tỉnh đi lại, mở to đôi mắt tối đen, đang ra sức giãy dụa thoát khỏi miếng tã quấn tay nhỏ, tựa hồ muốn cắn ngón tay mình, nhưng như thế nào cũng không đạt được mục đích. Nhưng dù vậy, cậu cũng không bởi vì mút không tới ngón tay mà khóc nháo.

Nhìn nhi tử, lòng Ôn Đình Trạm chớp mắt liền dịu lại, hắn nhẹ nhàng ngồi một bên, vươn ngón tay ra, dùng bụng ngón tay vuốt phẳng khuôn mặt cậu, có lẽ là bởi vì sắp mất đi rồi, trong lòng Ôn Đình Trạm cũng đè nén nỗi đau đớn không kém Dạ Dao Quang là bao. Rõ ràng còn nhỏ như vậy, vì sao lại cứ cho rằng nó đã trưởng thành?

“Con lại hiểu chuyện như vậy, nhưng cha thật hy vọng con không có phần nhu thuận này.” Ôn Đình Trạm than khẽ.

Hiểu chuyện có nghĩa sớm có trí tuệ, sớm có trí tuệ có nghĩa có tuệ căn, tuệ căn của cậu đến từ chính Phật tử chuyển thế.

Cho dù có tuệ căn, nhưng tiểu gia hỏa vẫn là một hài tử bình thường, hắn nghe không hiểu lời nói của phụ thân, vẫn như cũ không hiểu sầu là gì y y a a kêu. Cánh tay nhỏ động đậy phảng phất như muốn gọi phụ thân, nhường phụ thân đến chơi nhạc cùng cậu.

Ôn Đình Trạm đem tiểu gia hỏa ôm lại, hắn muốn đưa cậu ôm ra ngoài đi dạo, nhưng vừa nghĩ tới Dạ Dao Quang không biết khi nào sẽ tỉnh lại, một khi Dạ Dao Quang tỉnh lại không nhìn thấy hài tử, chỉ sợ dây thần kinh đang kéo căng kia thực sự sẽ đứt đoạn, triệt để hỏng mất. Chỉ nghĩ tới trường hợp đó mà Ôn Đình Trạm đã cảm thấy đau lòng tới ngạt thở, cho nên chỉ có thể ôm tiểu gia hỏa đi lại trong phòng, cùng cậu chơi giết thời gian.

Thời điểm màn đêm buông xuống, Dạ Dao Quang ẩn ẩn chuyển tỉnh, nàng ngồi dậy nhìn dưới ánh nến lay động, Ôn Đình Trạm ôm tiểu nhi tử cười vui vẻ, đứa nhỏ đang ở cùng hắn nhìn đèn lồng thích chí. Ôn Đình Trạm hiển nhiên đem những lời nàng nói khi đang mang thai ghi tạc trong lòng, sợ ánh đèn làm hài tử chói mắt, bởi vậy dùng thân thể che bớt ánh sáng, đem hài tử bao phủ vào bên trong bóng của hắn.

Dạ Dao Quang nhìn cảnh này ánh mắt hơi cay, nàng luôn biết Ôn Đình Trạm sẽ là phụ thân tốt nhất trên thế gian này, hình ảnh ấm áp như vậy thời điểm nàng mang thai đã mặc sức tưởng tượng vô số lần, nguyên tưởng rằng cuối cùng có thể thực hiện, nhưng lại không nghĩ tới cục diện phải nghênh đón thành ra như vậy.

Lẽ là lão thiên gia cảm thấy nàng được thật sự quá nhiều rồi cho nên để nàng mất đi cả hai đứa con trai. Khai Dương trở thành hài tử của Minh Quang, cốt nhục thân sinh không thể không quy theo Phật môn.

Ôn Đình Trạm rất nhanh cảm giác được Dạ Dao Quang tỉnh lại, vì thế ôm hài tử đi đến bên cạnh nàng, nhìn nàng cực lực che giấu đáy mắt ưu thương, Ôn Đình Trạm cũng không nỡ chọc phá mà cười nói: “Vợ chồng Vĩnh Phúc hầu chiều nay sẽ tới Duyên Sinh quan.”

Hàng năm vào ngày mừng năm mới, là thời điểm Trọng Nghiêu Phàm cùng Bách Lý Khởi Mộng đến thăm hài tử. Mắt thấy còn có hai ngày nữa là tân niên, Trọng Nghiêu Phàm cùng Bách Lý Khởi Mộng cũng nên đến rồi.

“Thật không? Muội cùng Khởi Mộng cũng đã nửa năm không gặp.”

Trước khi đến Tây Ninh, nàng cùng Ôn Đình Trạm đi Vũ Xương phủ truy tra án thuế ngân, sau này vụ án kết thúc bọn họ trở lại Đế Đô không có mấy ngày liền thẳng đến Tây Ninh nhậm chức, trước sau đều chưa kịp gặp Bách Lý Khởi Mộng nói lời từ biệt, tính ra bọn họ thật sự tới nửa năm không thấy mặt nhau. Hơn nữa, hai người họ hiện tại hơi có chút đồng bệnh tương liên, Dạ Dao Quang ngược lại là có chút khẩn trương muốn sớm gặp Bách Lý Khởi Mộng.

Dạ Dao Quang cũng không biết, Bách Lý Khởi Mộng cùng Trọng Nghiêu Phàm năm trước đều là sau năm mới sẽ đến gặp Trọng Hàn Kỳ, năm nay sở dĩ nhanh như vậy, chính là vì Ôn Đình Trạm năn nỉ Trường Diên tự mình đi Đế Đô dùng nửa ngày thời gian đưa bọn họ đến, cho nên Bách Lý Khởi Mộng đã biết phát sinh chuyện gì.

Hai người gặp mặt, Bách Lý Khởi Mộng mở miệng nói: “Đế Đô hôm trước phát sinh một sự kiện, Ninh An Vương phi vô ý đẻ non.”

“Chuyện này là vì sao?” Dạ Dao Quang nhíu mày, Ninh An Vương phu thê tình thâm. Lúc trước là vì trong thân thể Ninh An Vương có một con quỷ huynh đệ, từ lúc chuyện này được giải quyết, Ninh An Vương đã qua nhi lập cũng rất nỗ lực muốn có con nối dõi, sau khi nàng đến Tây Ninh từ trong thư của Dụ Thanh Tập biết được Ninh An Vương phi có thai, Ninh An Vương muốn tự mình chăm sóc bảo bối, vì thế còn từ chối sự cắt cử của bệ hạ, bị bệ hạ mắng người vô dụng khó thành đại sự cũng không thèm để ý.

Ở dưới tình huống như vậy, Ninh An Vương phi đẻ non chỉ sợ có nguồn cơn nào khác, Ninh An Vương cũng không có thiếp thất.

“Cuối cùng là vì lý do gì, chúng ta cũng không biết hết.” Bách Lý Khởi Mộng lắc đầu, sau đó thở dài nói, “Chỉ có thể nói thế sự vô thường, Ninh An Vương đã ba mươi có lẻ, đến nay không một nhi nữ, hài tử quả nhiên cũng là một loại duyên phận.”

Dạ Dao Quang nhìn Bách Lý Khởi Mộng, nàng đột nhiên hiểu rõ Bách Lý Khởi Mộng vì sao cố ý trước mặt nàng nhắc tới chuyện này, không khỏi vui mừng nói: “Cám ơn ngươi, Khởi Mộng.”

Đúng vậy, thế gian này bao nhiêu mẫu thân, còn chưa kịp nhìn thấy hài tử của mình đã phải cốt nhục chia lìa? Như Ninh An Vương phi, hài tử của nàng chưa thành hình, còn không biết là nam hay là nữ, nàng đã mất đi rồi. Còn có bao nhiêu nữ tử dốc toàn lực sinh hạ hài tử, liền hai bên xa cách? So với những người này, nàng đã rất may mắn, hài tử của nàng đã bình an đi đến thế giới này, sẽ luôn luôn cùng nàng sống trên một mảnh thiên địa đồng nhất, những gì mẫu thân mong muốn cho hài tử của mình, không phải là vui nhạc cùng an khang sao? Điều này đã được chắc chắn, nàng còn mong cầu gì hơn?

Nàng thường nói con người phải biết đủ, nhưng vẫn như cũ nhịn không được lòng tham.

“Giữa ta với ngươi, còn cần nói cảm ơn sao?” Bách Lý Khởi Mộng bật cười nói, “Nếu như thật sư phải nói cảm ơn, thì người đó cũng phải là ta.”

“Ta không nhìn thấu bằng ngươi.” Tâm bỗng chốc liền bởi vì Bách Lý Khởi Mộng chỉ điểm mà mở rộng, Dạ Dao Quang không khỏi lộ ra nụ cười nhẹ nhàng hiếm có từ sau khi sản tử.

“Trong cuộc u mê ngoài cuộc thanh tỉnh, ta sau quãng thời gian dài chia lìa cùng Kỳ ca nhi tự bản thân tìm ra đạo lý.” Bách Lý Khởi Mộng lắc đầu khẽ cười nói, “Ngươi chẳng qua vừa được làm mẫu thân nên nhất thời nghĩ không rõ thôi.”

“Có lẽ ở thế tục đã lâu, ta cũng càng ngày càng nhập gia tùy tục, giống như phàm nhân tư tâm càng nặng.” Dạ Dao Quang tự giễu nói.

“Ai không có lúc sẽ nhìn không thấu? Thần phật nếu không chọc trúng chỗ đau cũng có lúc bị lạc.” Bách Lý Khởi Mộng trấn an nói, “Dao Quang, chúng ta kỳ thực đã rất may mắn. Ngươi cũng không cần lo lắng cho hài tử, mười tháng mang thai, một khi sinh nở, đưa hắn tới thế gian này, chúng ta làm nương đã cho chúng hết thảy những gì tốt nhất, đối với chúng cũng không có gì thua thiệt. Mỗi người đều có tạo hóa riêng, không vì sầu mà đau khổ, không vì vui mà say mê, cành liễu đóa hoa cũng sẽ có thời điểm phồn hoa rực rỡ của nó.”

Mỗi một chữ của Bách Lý Khởi Mộng đều gõ vào đáy lòng Dạ Dao Quang, làm cho cỗ khí tích tụ nặng nề liên tục chèn ép nàng toàn bộ tiêu tán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.