Đề thi?” Mắt Ôn Đình Trạm khẽ động.
“Mấy đề thi lưu truyền rộng rãi đó, tổng cộng ta giải cho hắn mười mấy câu, vì vậy ta nói hắn là người thích lợi dụng.” Văn Du lắc đầu nói.
“Không phải lợi dụng, chỉ e là mơ mộng hão huyền.” Lục Vĩnh Điềm giễu cợt nói:
“Làm mấy đề lưu truyền rộng rãi đó mà cũng tính sao? Nếu là thế, chỉ sợ không biết đã có bao nhiêu người thi đậu rồi. Cậu còn nói hắn khôn ranh, ngay cả ta cũng sẽ không tốn sức đi tìm người giải mấy đề đó. Đề thi một khi đã lộ ra, quan chấm thi đều phải chịu tội liên đới, một khi bị phát hiện thì sẽ mất đầu. Vả lại còn có hai ngày nữa là đến kì thi, người chấm thi chưa bao giờ chỉ ra một đề, nếu quả thật có người có sẵn đề, tiền lệ dùng đề dự bị cũng chẳng ít nên giải mấy đề đó chỉ có ngốc nghếch làm bừa thôi.”
“Ta cũng từng khuyên bảo như vậy, có điều hắn thành tâm muốn hỏi, ta cũng không tiện khước từ. Dù sao ta cũng không cần ôn bài nữa, nên coi như giết thời gian trước khi thi, cũng tốt hơn ra ngoài đi dạo.” Văn Du rót cho mình một chén trà, ngồi xuống nói với Lục Vĩnh Điềm.
Thấy không hỏi ra điểm nào đáng nghi, Tần Đôn chỉ khẽ giọng căn dặn: “Trước khi thi cậu đừng gặp lại chồng biểu muội nữa, mấy ngày nay cậu cũng giải cho hắn không ít đề rồi, coi như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ. Lời tiểu Khu nói không thể coi thường, trước hết cậu cứ để tiểu Khu hóa giải đào hoa đao trên đầu giúp cậu đã.”
“Tiểu Khu, lại phải phiền cậu rồi.” Văn Du giờ mới nhớ ra.
Dạ Dao Quang không nhìn hắn, đứng lên trở về phòng, không lâu liền quay lại, ném đồ trong tay cho hắn: “Đeo thứ này lên người.”
Văn Du nhanh nhẹn bắt lấy, là một hồ lô ngọc. Miệng hồ lô ngọc có vẽ chu sa, bên trên đã kết dây, có thể trực tiếp đeo lên. Hắn lập tức gỡ ngọc bội bên hông xuống đổi thành hồ lô ngọc.
“Hồ lô có thể thu đào hoa sát, miệng hồ lô vẽ chu sa, trong hồ lô chỉ cần đặt muối hạt thì có thể diệt trừ đào hoa sát. Hồ lô này là pháp khí ta luyện ra, thừa sức đối phó đào hoa đao của cậu.” Dạ Dao Quang giải thích:
“Có điều đào hoa sát của cậu không biết đã hình thành bao lâu, có tâm cũng coi như vô tâm, cho dù ta giúp cậu diệt trừ đào hoa sát, nếu người muốn hãm hại cậu đã giăng sẵn bẫy, cậu còn rơi vào bẫy mà không biết thì ta không ngăn nổi tai họa. Tốt nhất cậu hãy suy nghĩ cho kĩ, rốt cuộc có làm những chuyện khác, tiếp xúc với những người khác hay không.”
Văn Du nghe xong lại suy nghĩ cẩn thận, cuối cùng lắc đầu khẳng định: “Ta không hề tiếp xúc với người khác hay việc khác.”
Mọi người đương nhiên tin vào điều này, Văn Du không lý nào phải giấu giếm, do đó cũng yên tâm. Lục Vĩnh Điềm nhìn Ôn Đình Trạm đã lâu không nói gì: “Doãn Hòa, cậu đang nghĩ gì vậy?”
“Ta đang nghĩ, ngay cả tiểu Lục còn biết là phí công, một người mà Văn tử cho là khôn ranh thì sao cố chấp tiêu tốn thời gian này như vậy, rõ ràng là lãng phí tình cảm của Văn tử?” Ôn Đình Trạm chậm rãi nói.
Cậu không nói thì thôi, vừa nói ra mọi người liền trầm tư suy nghĩ. Rõ ràng Văn tử giải đề không công cho hắn nhưng đều là vì xét trên tình cảm đối với Lạc Tầm, thứ tình cảm này dùng một lần sẽ ít đi một lần. Không có tác dụng gì, nếu đây không phải người ngu xuẩn thì sao phải làm thế? Văn Du là người kế thừa của Văn gia, hơn nữa bản thân Văn Du rất có năng lực và tài hoa, ngày sau công danh tuyệt đối không nhỏ, lại không phải đại sự liên quan đến tính mạng, cần gì phải hao phí ân tình này sớm như vậy?
Ba người Văn Du, Tần Đôn và Lục Vĩnh Điềm đều nhìn nhau, nhất thời đều cảm thấy không đúng lắm nhưng không biết là không đúng chỗ nào.
“Văn tử, cậu có còn nhớ đề mà hắn đưa cậu giải không?” Ôn Đình Trạm đứng lên, đi về phía thư phòng.
Mấy người Dạ Dao Quang cũng đi theo cậu đến thư phòng. Tự tay mài mực xong, Ôn Đình Trạm dùng mắt ám chỉ cho Văn Du: “Viết đề thi hắn nhờ cậu giải ra cho ta.”
Văn Du nhanh chóng bước tới, trí nhớ của hắn mặc dù không được như Ôn Đình Trạm nhưng cũng không kém. Đề do hắn tự làm, có mấy quyển sách còn về tìm đọc lại, thời gian cũng chưa lâu, đương nhiên là có thể nhớ lại toàn bộ. Đề thi liên quan đến ý nghĩa của thơ phú và Tứ thư Ngũ kinh như Văn Du nói, còn có một hai đề tự luận.
Đến khi Văn Du viết xong, Ôn Đình Trạm vừa bước đến nhìn, khẽ cười một tiếng, nâng bút khoanh lại một đề rồi đưa cho Tần Đôn và Lục Vĩnh Điềm. Hai người vừa thấy đều trợn mắt ngạc nhiên, đề thi này chính là: Thơ có thể oán.
“Có gì không đúng sao?” Văn Du thấy mọi người sắc mặt nặng nề, liền hỏi.
“Văn tử, cậu gặp phải đại họa rồi.” Vẻ mặt Tần Đôn căng thẳng nói:
“Đề này rất có thể thật sự là đề thi Hương lần này.”
Ôn Đình Trạm xoay người rút ra mấy trang giấy trên giá sách đưa cho mọi người: “Đây là đề thi đồn đại trên thị trường mà người của ta thu thập được vào giờ Dậu, mọi người nhìn đi.”
Ba người lật xem rồi so sánh với đề do Văn Du viết, phần lớn giống hệt nhau, những điểm khác nhau còn lại Ôn Đình Trạm lại nâng bút khoanh hết ra. Có một câu thơ, một bài phú, một câu chép sách, một câu mặc nghĩa.
“Đúng đúng, ta còn nghe được câu này: Quân lính tự tung tự tác trong tường thành, quý tộc hoành hành phạm thượng trong kinh đô! (*)” Lúc đó Lục Vĩnh Điềm hơi có ấn tượng, chỉ là câu này khá dài, hơn nữa hắn cũng không để ý mới không dám nói ra, ngay cả câu cuối cùng thơ có thể oán hắn cũng nghe thành chuyện có thể xa. Cũng may cả hai đều lấy từ cùng một câu, nếu không chỉ e ngay cả Ôn Đình Trạm cũng không đoán ra được. Nói xong, hắn lại kể chuyện hắn nghe được đề thi cho Văn Du.
Văn Du lập tức tái mặt, quả nhiên hắn đã giẫm một chân vào cạm bẫy như Dạ Dao Quang nói. Ngay cả người của Ôn Đình Trạm cũng thu thập được thì tuyệt đối không phải chỉ là đề thi đồn đại linh tinh trên thị trường, người mà hắn nói là hơi khôn ranh đã đến hỏi hắn từng câu tách ra trong đề thi đồn đại rộng rãi trên thị trường, cũng coi như bỏ công bỏ sức, càng như vậy lại càng cho thấy người chồng này của biểu muội hắn chắc chắn đây là đề thật. Bây giờ hắn đã giải đề trước, một khi chuyện đề thi bị lộ bị vạch trần, hắn căn bản hết đường chối cãi. Cho dù có Tiêu Sĩ Duệ và Văn gia cùng nhau bảo lãnh, chỉ e hắn cũng phải rơi vào kết quả mãi mãi không thể làm quan, hơn nữa vết nhơ này sẽ theo hắn cả đời.
Văn Du càng nghĩ càng phẫn nộ, hắn bỗng nhiên xoay người, lại bị Ôn Đình Trạm mạnh mẽ đè vai xuống: “Cậu muốn đi đâu? Đi chất vấn hắn vì sao phải hại cậu, đi chất vấn hắn làm thế nào có được đề thi?”
Văn Du mím môi không nói.
Ôn Đình Trạm nói: “Nếu đánh chết hắn cũng không thừa nhận, hơn nữa còn chưa bắt đầu thi, sao cậu lại chắc chắn đề thi bị lộ?”
Lửa giận của Văn Du lập tức bị dập tắt, hắn hơi mờ mịt hỏi: “Vậy ta nên làm thế nào...”
“Đợi tiếp ba năm.” Ôn Đình Trạm rất lạnh nhạt nói ra bốn chữ.
Chỉ cần lần này Văn Du không thi, ai cũng không thể động tới hắn. Cho dù chồng của Lạc Tầm bị vạch trần, hắn nhất quyết lôi Văn Du vào, Văn Du không thừa nhận, hắn có thể đưa ra chứng cớ gì? Quan trọng nhất là Văn Du không đi thi, nếu biết được đề thi còn cố tình không đi thi, vậy chẳng phải bị ngu sao?
***
(*) Câu nói trích trong Cảnh Yểm liệt truyện - Hậu Hán thư.